[Xuyên Không Trọng Sinh TN80] 《Cô vợ nhỏ cay nghiệt và cuộc hôn nhân quân nhân TN 80: Chú của chồng cũ sủng không ngừng》

Chương 8



“Nhị Phúc, tôi không phải vợ của anh, tôi tên là Chu Bạch Lộ. Anh đừng có

chạy lung tung, cẩn thận kẻo bị kẻ xấu bắt mất đấy! Mau về nhà đi thôi!”

Lời của Chu Bạch Lộ khiến Nhị Phúc khép nép sợ hãi. Mẹ hắn vẫn thường bảo

không được chạy quấy, nhưng hắn cứ nhìn Chu Bạch Lộ chằm chằm, rõ ràng là

không muốn rời đi, còn định đưa tay ra kéo cô.

“Vợ ơi, chúng mình cùng chơi đi!”

Phó Trí Viễn mắt sắc tay nhanh, lập tức kéo Chu Bạch Lộ sang một bên. Nhị

Phúc dẫu tâm tính như đứa trẻ nhưng sức vóc thì không phải dạng vừa.

Nhị Phúc cuống quýt định vòng ra sau lưng anh, ba người cứ như đang chơi trò

đại bàng bắt gà con, Chu Bạch Lộ vội vã dỗ dành:

“Phúc này, tôi với anh lớn phải về nhà đây. Anh nghe xem, có người đang gọi

anh kìa!”

Chu Bạch Lộ hạ tông giọng xuống dỗ ngọt vài câu, Nhị Phúc ngó nghiêng ra

xa, quả nhiên thấy có người đang đứng trước cửa nhà ngóng mình, lúc này mới

chịu lững thững đi về.

Thấy Nhị Phúc đã đi khuất, Chu Bạch Lộ mới thở phào một cái, nhưng cô

không hề hay biết rằng người nhà Nhị Phúc sau khi vào nhà lại quay ra ngay,

nhìn theo bóng dáng xa dần của cô và Phó Trí Viễn với ánh mắt đầy suy tư.

“Hắn ta là Nhị Phúc đấy à?”

Phó Trí Viễn nhìn Chu Bạch Lộ, cái giọng điệu dỗ dành ban nãy của cô khiến

anh cũng muốn được cô dỗ một lần, thậm chí còn muốn giấu nhẹm cô đi để cô

chỉ dỗ dành mỗi mình anh mà thôi.

Chu Bạch Lộ khẽ gật đầu. Biết anh còn thắc mắc, lúc mới thấy Nhị Phúc cô

cũng định quát mắng rồi tránh xa cho rảnh nợ, nhưng những ký ức hiện về đã

khiến cô thay đổi ý định.

“Anh ta chỉ có trí tuệ của đứa trẻ ba tuổi thôi, tâm tính vẫn là con nít. Chuyện

này chẳng liên quan gì đến anh ta cả, là do kẻ khác mượn danh nghĩa của anh

ta để làm điều ác đấy thôi”

Chu Bạch Lộ thầm tính toán, trong ký ức của nguyên chủ, Nhị Phúc chưa bao

giờ gọi cô là vợ, chắc chắn là do người nhà hắn dạy hư! Với đầu óc của hắn thì

làm sao thông thạo chuyện nhân tình thế thái được!

Trong trí nhớ của nguyên chủ, cô từng chơi với Nhị Phúc, thậm chí còn có vài

phần thương cảm. Giờ xem ra, lòng tốt và sự trắc ẩn ấy đã bị lũ người xấu lợi

dụng triệt để!

“Em không nghĩ đến sao? Trí tuệ hắn là một đứa trẻ, nhưng thân xác hắn là

một gã đàn ông!”

Phó Trí Viễn thấy cô nhíu mày, tưởng cô vẫn còn thương xót Nhị Phúc nên có

chút sốt ruột. Sao với anh thì cô thông minh sắc sảo thế, mà với kẻ khác lại có

chút khờ khạo vậy chứ.

Lúc nãy lời tỏ tình bị khước từ khiến lòng anh có chút bứt rứt. Từ nhỏ anh đã là

thiên chi kiêu tử, quanh mình chẳng bao giờ thiếu những bóng hồng vây

quanh. Dù anh vốn chẳng để tâm nhưng trong lòng cũng thừa hiểu, nếu anh

muốn tìm đối tượng, chẳng ai có thể từ chối anh cả.

Nào ngờ, lần đầu mở lời đã bị Chu Bạch Lộ dội cho gáo nước lạnh, sự tự tin gây

dựng bao năm của Phó Trí Viễn bỗng chốc sứt mẻ đôi phần.

Nhưng cũng chính vì thế mà ý chí chiến đấu trong anh bỗng bùng lên. Lần đầu

biết rung động với một cô gái, anh nhất định không được bỏ cuộc giữa chừng!

Vừa nghe lời Phó Trí Viễn nói, Chu Bạch Lộ liền gật đầu tán thành. Anh thực sự

rất nhạy bén, chỉ nhìn qua là đã nắm thóp được vấn đề.

“Cảm ơn anh Phó, anh nhắc nhở rất đúng”

“Thế còn em”

“Chẳng phải lúc nãy có anh ở đó sao? Thế nên em chẳng sợ gì cả, anh nhất

định sẽ bảo vệ em mà, đúng không?”

Chu Bạch Lộ nở một nụ cười rạng rỡ với anh. Phó Trí Viễn ngẩn người nhìn cô,

hồi lâu sau mới quả quyết gật đầu.

nghiet-va-cuoc-hon-nhan-quan-nhan-tn-80-chu-cua-chong-cu-sung-khong-

ngung/chuong-8.html]

“Tất nhiên! Tôi sẽ bảo vệ em”

Tim Phó Trí Viễn đập loạn nhịp không kiểm soát được, đúng là muốn lấy cái

mạng già của anh mà! Đồng thời trong lòng anh cũng dâng lên niềm vui sướng

len lỏi: Hóa ra cô ấy tin tưởng mình đến thế!

Chút bực dọc vì bị từ chối lúc nãy bỗng chốc tan thành mây khói!

Chu Bạch Lộ rảo bước thật nhanh, thầm cảm ơn Nhị Phúc đã xuất hiện. Cô

chưa từng yêu đương, cũng chưa từng từ chối ai bao giờ, nếu không có hắn ta

nhảy vào phá đám, chắc chắn cô sẽ làm mọi chuyện trở nên bế tắc.

Phó Trí Viễn theo sau cô, lòng có chút bồn chồn. Thấy cô tất tả bước đi, anh

vừa buồn cười lại vừa tự nhủ: Hai người mới quen nhau chưa đầy nửa ngày, bị

từ chối cũng là chuyện thường tình, chứng tỏ Chu Bạch Lộ là người biết suy

nghĩ thấu đáo.

Sự tự tin của anh đã quay trở lại. Kỳ nghỉ mới chỉ bắt đầu, anh không việc gì

phải vội.

Chương 7: Mất tích

Phó Trí Viễn nhìn Chu Bạch Lộ, rất muốn nói mấy câu kiểu như “Hôm nay trời

đẹp thật nhỉ” hay “Không khí làng em trong lành quá”, nhưng sự xuất hiện của

Chu Minh và Lưu Anh đã cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.

Nhìn thấy ông anh cả Chu Minh đang hầm hầm tiến lại, Phó Trí Viễn không

khỏi đau đầu. Thôi xong! Muốn cưới được vợ thì còn phải bước qua ải này nữa!

Chu Minh nãy giờ ngồi ở nhà như ngồi trên đống lửa, nếu không phải Lưu Anh

cứ bảo phải tạo cơ hội cho hai người thì anh đã lao ra từ tám đời rồi!

“Anh Tử, em dẫn con Lộ về nhà trước đi, để anh với đội trưởng Phó đi dạo

quanh đây một lát!”

Chu Minh chẳng nói chẳng rằng lôi tuột Phó Trí Viễn đi. Phó Trí Viễn cũng

đành ngậm bồ hòn làm ngọt để anh ta kéo đi, nếu không phải nể mặt con Lộ,

thì kẻ nào dám sáp lại gần anh thế này chắc chắn đã ăn đòn từ lâu rồi!

Chu Bạch Lộ thấy vẻ mặt gượng cười của anh thì không nhịn được mà bật cười

thành tiếng. Anh cả đúng là cứu tinh của cô mà! Hy vọng Phó Trí Viễn có thể

thư thư ra một chút, chí ít là đợi đến khi cô tính xong đường thoát thân đã.

Lưu Anh nhìn nụ cười của Phó Trí Viễn khi rời đi, liền quay sang nhìn cô em

chồng với vẻ đầy ẩn ý, rồi lấy vai huých nhẹ vào vai Chu Bạch Lộ một cái.

“Nói chuyện ổn chứ?”

“Ờ thì. cũng tạm ạ. Bọn em cũng chưa nói được mấy câu”

Chu Bạch Lộ không dám nói thật. Chị dâu mà biết là cả nhà sẽ biết ngay, mà

với tính cách của mẹ cô, thấy cơ hội thoát thân ngay trước mắt thế này, chắc

chắn bà sẽ ép cô đồng ý, bắt cưới ngay tại trận mất.

Bởi lẽ cả hai cụ thân sinh đều đã bị Phó Trí Viễn “bỏ bùa” mất rồi, ngay cả

chính cô cũng chẳng tìm được lý do gì để chê bai anh cả.

“Cũng đúng, anh em còn ở lại nửa tháng cơ mà, nhưng cũng đừng cân nhắc lâu

quá nhé, phải biết nắm bắt cơ hội đấy, đội trưởng Phó là người tốt lắm! Chị vừa

nghe anh em kể, con gái thích anh ấy nhiều không đếm xuể đâu!”

Chu Bạch Lộ gật đầu, cái này thì cô tin. Người như anh ta, con gái theo đuổi

chắc phải xếp hàng từ chân núi lên đến đỉnh núi mất, kiếp trước dù không thân

thiết cô cũng đã tình cờ bắt gặp mấy lần rồi.

“Nhắm được thì định liệu sớm cho cha mẹ yên lòng. Em xem, hồi đó chị với

anh em chẳng phải cũng do mẹ tác hợp đó sao, giờ chẳng phải rất tốt đó ư?”

Nói đoạn, Lưu Anh cười rạng rỡ đầy hạnh phúc.

Chu Bạch Lộ cạn lời, đúng là một vốc “cơm chó” nghẹn đắng cổ họng!

Mà nói đi cũng phải nói lại, con mắt nhìn người của mẹ cô đúng là tinh đời

thật. Hồi đó chị dâu chính là người bà nhắm trúng rồi mới dạm hỏi cho anh cả,

nhìn cái bộ dạng ngọt ngào thế này, chắc cũng sắp có cháu bế cho bà rồi!

“Gớm, chị dâu ơi, chị đừng có khoe tình cảm nữa, em biết chị với anh em tâm

đầu ý hợp rồi!” Hai chị em dâu vừa trêu đùa vừa dắt tay nhau về nhà.

Nhà họ Chu nằm ở cuối làng, có một con đường lớn đi ngang qua cổng làng, đi

lối đó thì coi như băng qua nửa cái làng, phải đi một vòng tròn khá lớn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.