“Bây giờ lão ấy đi tù rồi, vợ con lão lẽ ra phải được họ hàng nhà họ Trương
trông nom, nhưng thử hỏi có ai muốn gánh cái nợ đời ấy không? Nhìn mà xem,
hôm nay chú Thiết Lương nhà tôi đã chiếm thế thượng phong, nếu không có gì
thay đổi, chú ấy sẽ là Trưởng thôn khóa tới.
Thế nếu bà là người nhà họ Trương, bà sẽ tính toán thế nào?”
Chu Bạch Lộ ngừng lời, quả nhiên Bạch Lê Hoa đang nằm bẹp dưới đất liền mở
choàng mắt, nhìn chằm chằm vào cô.
“Cô đừng có hòng lòe tôi! Họ kéo vào đây là để giúp tôi!”
“Chẳng ai đi làm không công bao giờ đâu bà ạ. Nếu tôi là người họ Trương, chi
bằng tôi cũng ‘gậy ông đập lưng ông’, nhân lúc này tống cả nhà bà vào kho,
mạng bà cũng chẳng còn, liệu khi ấy mấy đứa em gái có đòi nợ máu cho bà
không?
Chỉ cần họ làm ngơ một chút, hoặc đút lót chút đỉnh. Mà nói đi cũng phải nói
lại, gã em chồng bà vốn dĩ có coi bà ra con người đâu? Chậc chậc, chỉ tội
nghiệp cho thằng Nhị Phúc! Sau này không cha không mẹ, ai sẽ cho nó bát
cơm ăn?”
Nhóm Chu Thiết Trụ đang ra sức chặn cổng, nhất quyết không cho người nhà
họ Trương vào. Bên kia người đông thế mạnh, lại bị kích động nên ra sức tông
cửa, tiếng rầm rập giữa đêm khuya vang xa đến mấy dặm đường!
“Tôi mà có vào tù thì vẫn còn anh em trong họ chăm lo cho nó! Cùng lắm thì
còn bên ngoại nhà tôi!”
Bạch Lê Hoa nhắm nghiền mắt, nhưng rõ ràng chính mụ cũng chẳng tin vào lời
mình nói. Trước đây khi chồng mụ còn làm Trưởng thôn, trong họ cũng chẳng
mấy ai thèm nhìn mặt thằng con mụ bằng nửa con mắt.
Thấy mụ đã dao động, Trương Thúy Chi liền bồi thêm một mồi lửa:
“Thế thì bà cứ nằm đấy đi! Cổng nhà tôi sắp không trụ nổi nữa rồi, người mà
xông vào được thì vận mệnh bà không còn do bà quyết định đâu!
Việc này chẳng khác gì canh bạc, xem ai có ‘chỗ dựa’ lớn hơn thôi! Bà cũng
nên nghĩ xem, vì sao chúng tôi lại định tội Trương Hồng Cương nhanh đến thế,
cái gốc gác của tôi là ở đâu! Cùng lắm thì chúng ta cùng chết chùm!”
Vừa dứt lời, cánh cổng nhà họ Chu bị tông đổ, người nhà họ Trương ùa vào
đứng chật cả sân.
“Chu Thiết Trụ! Chị dâu tôi làm sao thế này? Việc này anh tính sao đây? Đi, lên
đồn Công an! Tôi phải kiện các người tội giếc người!”
“Đúng thế! Cả nhà họ Chu không sót một ai, đi hết lên đồn!”
“Chị dâu ơi là chị dâu! Sao chị lại bỏ đi thế này! Chị đi rồi thằng Phúc biết sống
sao đây!” Vợ Trương Điền Lượng thấy cảnh ấy liền lăn ra khóc lóc thảm thiết
như đưa đám.
Bạch Lê Hoa nhớ lại lời Chu Bạch Lộ lúc nãy, không dám giả vờ nữa, lồm cồm
bò dậy ngay lập tức. Thằng Nhị Phúc thấy mẹ sống lại cũng nín bặt tiếng khóc.
Mụ nhìn sâu vào mắt Chu Bạch Lộ. Con bé này nói không sai, mụ phải giữ lấy
cái thân mình trước đã. Cái lũ khốn nạn họ Trương này, lão già nhà mụ nhìn
lầm người rồi, cái đám này toàn là lũ ăn thịt người không nhả xương!
Chương 15: Sóng sau xô sóng trước
Lúc nhà họ Trương tông cửa, nhiều nhà trong thôn đã thắp đèn, nhưng một lúc
sau vài hộ lại tắt đèn đi ngủ tiếp.
nghiet-va-cuoc-hon-nhan-quan-nhan-tn-80-chu-cua-chong-cu-sung-khong-
ngung/chuong-18.html]
Chu Thiết Lương cũng không ngoại lệ, ông lắng tai nghe ngóng rồi thầm kêu
hỏng bẻ: “Tiếng động bên nhà anh Thiết Trụ!”. Ông lập tức dẫn ba đứa con trai
chạy vội sang, chỉ mất vài phút đã tới nơi.
Vừa hay, ông bắt gặp cảnh Bạch Lê Hoa đang thoăn thoắt bò dậy, chỉ thẳng
mặt đám người họ Trương mà mắng xối xả.
“Cái thằng Trương Điền Lượng trời đánh kia! Có phải mày định chiếm đoạt
gia sản nhà tao không? Mày xúi tao đến đây ăn vạ để định làm hại cái mạng
già này hả? Tao bảo cho mày biết, đừng có mà mơ giữa ban ngày!
Số tiền mày vay nhà tao lúc trước, khôn hồn thì trả ngay đây! Còn cả các người
nữa, từng đứa một, đừng để tao phải mang giấy nợ đến tận cửa mà đòi! Không
trả thì chúng ta lên đồn Công an mà giải quyết!”
Bạch Lê Hoa như phát điên, chủ yếu là vì tiếng khóc than của gã em chồng
khiến mụ lạnh sống lưng. Mụ chẳng lạ gì chuyện chồng mình làm, hai anh em
nhà này đều là giống xấu bụng bẩm sinh!
Ngày xưa cuộc sống êm ấm, lão làm hại ai mụ chẳng quan tâm, nhưng giờ
Trương Điền Lực vừa vào tù, gã em chồng đã xúi mụ đi gây chuyện. Nghĩ sâu
xa thì đây là kế “nhất tiễn hạ song điêu”, vừa chiếm của, vừa hại mẹ con mụ để
leo lên ghế Trưởng thôn!
Con ranh nhà họ Chu tuy chẳng tử tế gì, nhưng nó nói trúng phóc! Cái hạng
người đến con gái nhà người ta còn dám lập mưu thì giếc người có sá gì!
Bạch Lê Hoa rùng mình một cái, mụ không thể ngồi chờ chết được!
“Chị dâu. chị”
Trương Điền Lượng ngẩn người, chẳng phải đã bàn kỹ là đến bắt đền nhà họ
Chu để cứu đại ca ra sao? Sao tự nhiên lại quay sang đòi nợ thế này?
Gã tối sầm mặt lại, vì đống nợ với anh trai gã vốn dĩ định quỵt luôn.
“Chị em cái gì! May quá có Đội trưởng Chu ở đây làm chứng, số tiền tôi cho vay
trước đây giờ tôi thu hồi lại hết! Đến sáng mai mà không thấy tiền, chúng ta
dắt nhau ra tòa!”
Họ hàng nhà họ Trương ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu sao chuyện đang yên
đang lành lại xoay chuyển nhanh thế, lũ lượt đưa mắt ra hiệu cho Trương Điền
Lượng.
“Chị Trương này, chuyện đâu còn có đó, nếu chị có giấy nợ lại đang cần tiền
gấp, tôi tin là người nhà sẽ không quỵt của chị đâu!” Chu Thiết Lương không
thể đứng xem kịch mãi, ông phải ra mặt “chủ trì công lý”.
“Tôi nhắc lại lần cuối, sáng mai tôi đợi ở nhà, không thấy tiền thì lên cơ quan
pháp luật! Phúc, theo mẹ về, mai lấy được tiền mẹ cho con về nhà dì hai!”
Bạch Lê Hoa đảo mắt, dắt tay thằng Phúc đi thẳng. Lúc bước ra đến cổng, mụ
hơi khựng lại.
“Anh Chu, chị Chu, hôm nay là tôi sai. Lão già nhà tôi làm thì lão chịu, mong
anh chị nhìn vào tình cảnh mẹ góa con côi mà đại xá cho mẹ con tôi một lần!”
Chu Thiết Trụ và Trương Thúy Chi cùng lắc đầu ý bảo không chấp nhặt, lúc bấy
giờ Bạch Lê Hoa mới dắt con đi khuất.
Đám người họ Trương còn lại nhìn nhau trân trối. Chuyện này biết nói sao đây?
Thấy Bạch Lê Hoa đã đi, họ cũng định lủi mất.
“Đứng lại! Tông hỏng cổng nhà tôi thế này mà định đi khơi khơi thế à? Hết lần
này đến lần khác tìm đến gây sự, các người tưởng nhà này hiền mà bắt nạt
chắc!”
Chu Minh bấy lâu nay kìm nén, dù chuyện đã giải quyết xong phần lớn nhưng
trong lòng vẫn hừng hực lửa giận. Cậu quát lên một tiếng, vung nắm đấm vỡ
nát cái gáo bầu bên cạnh.