[Xuyên Không Trọng Sinh TN80] 《Cô vợ nhỏ cay nghiệt và cuộc hôn nhân quân nhân TN 80: Chú của chồng cũ sủng không ngừng》

Chương 19



Trương Thúy Chi và Lưu Anh vội vàng lao tới, ra sức ôm chặt lấy hai cánh tay

Chu Minh, chỉ sợ anh chàng nóng máu mà làm liều.

Đám người họ Trương đứng ngây ra như phỗng. Việc thì chẳng xong mà lại làm

hỏng cổng nhà người ta. Trong đám đó có mấy gã vốn tính lưu manh, định

bụng giở trò chí phèo, khăng khăng bảo cái cổng không phải do bọn họ tông

đổ.

“Không đền chứ gì? Được thôi, thế thì mời các người lên đồn Công an. Tôi

không tin trên đời này không có lẽ công bằng! Lúc đó không chỉ là chuyện cái

cổng đâu, tôi sẽ kiện các người tội xâm phạm gia cư bất hợp pháp!”

Lời Chu Bạch Lộ thốt ra đanh thép như đinh đóng cột, khiến hơn nửa đám

người kia sững sờ, kinh sợ.

Thực ra Bạch Lộ thừa biết, cái thời buổi này làm gì đã có tội “xâm phạm gia

cư”, luật pháp còn chưa hoàn thiện, cùng lắm cũng chỉ là bị phê bình giáo dục.

Hơn nữa, “pháp bất trách chúng”, nhiều người thế này thì chỉ đền tiền là cùng,

nhưng lại làm nhà họ Trương thù hằn đến xương tủy. Bây giờ chỉ cần dọa cho

bọn họ một vố là đủ, cốt để xem họ có biết đường mà xuống thang hay không!

“Cô!”

Trương Điền Lượng đời nào chịu nhục thế này. Chuyện Bạch Lê Hoa lật lọng

lúc nãy chắc chắn là do nhà họ Chu bày mưu tính kế, giờ lại còn đòi tiền đền

bù? Nhà họ Chu đúng là ức hiếp người quá đáng!

Nhìn Trương Điền Lượng tức đến run bần bật, Chu Thiết Lương đành tiến lại nói

vài câu. Gã này vốn tính hẹp hòi, ông không muốn nhà anh Thiết Trụ lại xảy ra

chuyện gì nữa.

“Tôi bảo này chú Trương, chú dù gì cũng là hàng cha chú. Anh trai chú đã vào

kho rồi, chú cũng muốn vào đấy bầu bạn với lão ấy à? Lúc này tốt nhất là nên

yên ổn một chút!”

Trương Điền Lượng nhìn xoáy vào mắt Chu Thiết Lương. Gã thừa biết đám này

cùng một hội một thuyền với nhau, nhưng tình thế này đành phải ngậm bồ hòn

làm ngọt!

“Nói đi, bao nhiêu!”

“Thằng Hữu chuyên đóng cửa, nó rành giá nhất, cứ đưa năm mươi đồng là

xong”

Chu Thiết Trụ lên tiếng đúng lúc. Không phải ông nhát gan, mà ông không

muốn dồn người ta vào đường cùng. Ở cái chốn thôn quê này là thế, sống với

nhau là ở cái tình cái nghĩa, cái sự đời. Hôm nay ông giơ cao đánh khẽ, sau

này nhà họ Trương mà còn kiếm chuyện thì là họ sai mười mươi. Một khi đã bị

dân làng xóm giềng gán cho cái mác “keo kiệt, chấp nhặt”, thì khó mà sống nổi

ở cái làng này.

“Không mang tiền, mai tôi đem sang!” Trương Điền Lượng quăng lại một câu

rồi hầm hầm quay đi, đám người họ Trương cũng lục tục kéo nhau ra về.

Chu Thiết Lương bảo cậu con trai thứ ba về ngủ trước, còn ông ở lại bàn bạc tỉ

tê với Chu Thiết Trụ mãi đến tận tờ mờ sáng mới ra về.

Cả nhà họ Chu ai nấy mệt lử. Trương Thúy Chi định hỏi thêm vài câu nhưng

Chu Thiết Trụ chỉ bảo “để mai tính” rồi lăn ra ngủ thiếp đi.

Chu Bạch Lộ nằm trên giường mà thao thức không sao chợp mắt được. Cô

nhìn thấy sự nguy hiểm trong ánh mắt của Trương Điền Lượng. Gã đó rõ ràng

không phải hạng vừa, nếu sau này gã mà phất lên được chắc chắn sẽ tìm cách

trả thù gia đình cô.

Lúc mới xuyên không tới đây, cô cứ ngỡ thế giới này cũng giống kiếp trước,

nhưng xem ra cô đã quá ngây thơ rồi. Cuộc sống nông thôn phức tạp hơn cô

tưởng nhiều. Như chuyện lần này, nếu không có người cứu giúp, e là cô đã phải

“đi đời nhà ma” từ lâu rồi!

Phải tự mình mạnh mẽ lên thôi, có thế mới giúp gia đình có tiếng nói, không bị

kẻ khác coi thường. Bây giờ nhìn đi tính lại, con đường duy nhất là tham gia kỳ

thi đại học. Thời này sinh viên đại học quý hóa lắm, ra trường là nghiễm nhiên

có suất làm cán bộ ngay.

nghiet-va-cuoc-hon-nhan-quan-nhan-tn-80-chu-cua-chong-cu-sung-khong-

ngung/chuong-19.html]

Lúc đầu cô chỉ định hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ, nhưng giờ thấy

đây là con đường nhanh nhất, chỉ cần nửa năm là có kết quả!

Thực ra còn một cách nữa, đó là sớm nhận lại cha mẹ ruột. Nhưng nếu làm

thế, cô không vượt qua được tòa án lương tâm của chính mình, cũng chẳng

đành lòng nhìn cha mẹ nuôi đau khổ. Dù mới chỉ là tình nghĩa một ngày một

đêm, nhưng việc gì tổn thương họ, cô nhất quyết không làm.

Con đường cô chọn tuy gian nan nhưng là lựa chọn vẹn toàn nhất. Kiếp trước

dù cơm no áo ấm nhưng cô chẳng thấy vui vẻ như bây giờ.

Cứ suy nghĩ vẩn vơ như thế đến tận sáng, Chu Bạch Lộ mới thiếp đi vì quá mệt.

Cô không ngờ rằng, mình chính là cái đập cánh của con bướm, khiến cho mọi

chuyện sau đêm nay rẽ sang một hướng hoàn toàn bất ngờ.

Chương 16: Tính trước một bước

Ngày hôm sau, sau khi nghỉ ngơi hồi sức, Chu Bạch Lộ bắt đầu bắt tay vào kế

hoạch. Cô định giúp việc nhà nhưng Trương Thúy Chi nhất quyết không cho cô

và Lưu Anh động tay vào việc gì, cứ bắt hai đứa phải dưỡng sức cho khỏe hẳn.

Thế là cô đi tìm đống sách giáo khoa cấp ba của nguyên chủ!

Kiếp trước, Chu Bạch Lộ chưa kịp học đại học đã phải đi lấy chồng. Lúc đó cô

vừa biết được thân thế của mình nên tâm trí đâu mà thi cử, đó cũng là một nỗi

nuối tiếc khôn nguôi. Dù sau này có thành đạt đến đâu, mỗi khi nhớ lại, lòng

cô vẫn gợn lên một nỗi buồn man mác.

“U ơi, u có biết sách vở của con để đâu không? Con tìm mãi mà chẳng thấy”

Chu Bạch Lộ tìm nát cái gian nhà phía tây mà chẳng thấy bóng dáng mấy

quyển sách đâu.

“Cái con bé này, chẳng phải dạo ấy con bảo không thi nữa nên định đem nhóm

bếp à? U phải lén bảo chị dâu con cất kỹ đi đấy. Anh ơi, lấy ra cho nó đi. U đã

biết ngay là con ‘cả thèm chóng chán’, cứ thích lên là làm mà”

Trương Thúy Chi vừa nói vừa giơ tay dọa đánh yêu. Chu Bạch Lộ ngượng chín

mặt, dù đó chẳng phải là cô, nhưng với cái tính tình của nguyên chủ thì đúng

là hạng người làm ra mấy chuyện đó thật.

Lưu Anh vào buồng tìm rồi bê ra một cái hòm gỗ lớn, bên trong đầy ắp sách

giáo khoa và vở ghi từ thời cấp ba. Chu Bạch Lộ nóng lòng mở hòm, lật xem

từng cuốn sách, từng trang vở.

Nét chữ của nguyên chủ có phần non nớt, khác hẳn với nét chữ của cô. Việc

này hơi khó đây, cô phải luyện lại chữ thôi, sau này cứ viết theo kiểu chữ Tống

tiêu chuẩn là có thể lấp liếm được ngay.

“Lộ Lộ, em vẫn muốn thi đại học à?” Lưu Anh nhìn cô em chồng chăm chú xem

sách, trong lòng không khỏi dấy lên một nỗi ngưỡng mộ. Tuổi trẻ đúng là thích

thật!

Chu Bạch Lộ ngẩng đầu thấy biểu cảm của Lưu Anh, cô không đoán chắc được

chị dâu đang nghĩ gì, nhưng theo ký ức thì khi Lưu Anh xuống nông thôn cũng

đã tốt nghiệp cấp ba rồi.

“Chị dâu, hay là chị thi cùng em đi?”

“Hả. Cái gì? Em nói gì cơ?” Lưu Anh sửng sốt nhìn em chồng, chuyện này chị

chưa bao giờ dám nghĩ tới.

“Thì cùng thi đại học ấy! Chẳng phải chị cũng là học sinh cấp ba sao? Kiến

thức cũng tương đương nhau thôi, hai chị em mình cùng ôn, cùng thi cho có

bạn có phường!” Chu Bạch Lộ nắm lấy tay Lưu Anh, chân thành nói.

Tuy đây chỉ là ý nghĩ chợt nảy ra, nhưng nghĩ kỹ thì lợi đủ đường. Thứ nhất là

anh trai và chị dâu đang cảnh chồng Nam vợ Bắc, sau này dù anh trai có lên

chức được mang vợ theo quân đội đi nữa thì chị dâu cũng khó mà có công ăn

việc làm ổn định, trừ phi chị tự mình có bằng cấp chuyên môn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.