Văn Tịnh hỏi: “Tám phần giống sao?”
Ngọc Khê gật đầu: “Chỉ có hơn chứ không kém, chính tôi cũng giật mình. Nếu
Phương Huyên không cười thì càng giống hơn”
Phương Càn trong lòng khẽ động, bắt đầu để tâm: “Em dâu có biết người đó là ai
không?”
Ngọc Khê đáp: “Biết ạ, người nhà họ Vương, có máu mặt ở thành phố G. Hai
năm nay bản đồ kinh doanh mở rộng rất nhanh, từ hạng hai chen chân vào hàng
hạng nhất. Nghe nói, nhà họ Vương cũng sang thành phố G từ những năm 60.”
Phương Càn năm nay đã 40 tuổi, sinh năm 1962, cũng đúng vào thập niên 60. Hai
vợ chồng Phương Càn biết chắc chắn là có quan hệ rồi.
Từ khi biết mình không phải con cháu nhà họ Phương, Phương Càn cũng đã từng
điều tra. Bố mẹ anh không có mấy họ hàng, những năm qua người thì mất, người
ở xa thì sớm đã không còn đi lại. Anh từng đi tra lại công việc của bố trước khi
chuyển đến Thủ đô, nhưng manh mối bị đứt đoạn. Nhà máy cũ từ lâu đã trở thành
doanh nghiệp tư nhân, nhiều nhân viên cũ cũng theo diện giải tỏa đền bù mà dọn
đi hết, anh hoàn toàn không có tiến triển gì nên đã định bỏ cuộc, không ngờ giờ
lại có tin tức.
Vợ chồng Phương Càn nhìn nhau, một lần nữa khẳng định, nhà họ Niên chính là
quý nhân của nhà mình.
Thấy hai vợ chồng họ vẻ mặt hớn hở, Ngọc Khê lên tiếng: “Anh chị đừng vội
mừng. Tình hình nhà họ Vương rất phức tạp, tôi đã đặc biệt hỏi thăm ông ngoại.
Vương lão gia tử là Vương Hán Thần có tới ba bà vợ. Bà cả là nguyên phối,
chưa ai từng gặp mặt; bà hai có hai con trai; bà ba cũng có hai con trai. Những
năm qua họ luôn đấu đá nhau vì quyền thừa kế!”
Sự vui mừng trong mắt Phương Càn biến mất: “Ba phòng vợ?”
Ngọc Khê gật đầu: “Anh cũng biết ở thành phố G rồi đấy, năm thê bảy thiếp là
chuyện bình thường, đấy là còn được thừa nhận, chứ nhân tình nhân ngãi bên
ngoài thì cả đống. Hơn nữa, con trai út của phòng nhì nhà họ Vương từ nhỏ chân
tay đã không được khỏe, nghe nói là do đại tiểu thư của phòng cả hãm hại khiến
bà hai bị sinh non gây ra”
Cô nghe xong cũng thấy kinh hãi, đúng là phiên bản hiện đại của “trạch đấu”, đẫm
máu vô cùng.
Phương Càn nghe xong chẳng còn chút kích động nào nữa. Anh cảm thấy, có lẽ
mình là thân phận con riêng, chẳng việc gì phải đi tự chuốc lấy nhục nhã. Dù sao
bao nhiêu năm qua anh vẫn là Phương Càn: “Cảm ơn cô đã giúp chúng tôi điều
tra rõ ràng như vậy”
Ngọc Khê hiểu ý, Phương Càn không định tra tiếp nữa. Cô đã nói hết những gì
cần nói, lựa chọn nằm trong tay Phương Càn. Trong tiềm thức, cô cũng thấy
không nhận lại thì tốt hơn.
Cô thực tâm không hy vọng dây dưa quá sâu với nhà họ Vương, nhất là khi
Phương Huyên đã là con rể tương lai mà cô nhắm tới rồi.
________________________________________
Người nhà họ Phương đi rồi, con gái nhỏ đòi ngủ với mẹ. Niên Quân Mân nhìn
con gái, may mà buổi chiều đã “ăn” được một chút, nếu không anh càng thấy khó
chịu hơn. Anh hôn vợ một cái rồi buồn bực ôm cả hai mẹ con đi ngủ.
Đến sáng sớm, Ngọc Khê mới phát hiện ra: “Hôm qua bố không về sao anh?”
Niên Quân Mân: “Đúng là vậy thật, chắc là ở công ty rồi, ông ấy thường xuyên
tăng ca ở đó mà”
Ngọc Khê nhìn con gái: “Hôm nay em đưa bé con đến công ty làm việc cùng,
tránh để con bé ở nhà một mình cô đơn”
rienghtml]
“Được”
Sau bữa sáng, Diệu Diệu đặc biệt phấn khích. Lần đầu tiên được đến công ty của
mẹ, con bé chăm chỉ như một chú ong nhỏ, tự gói ghém đồ đạc của mình đầy túi,
miệng líu lo: “Đi làm thôi nào”
Ngọc Khê hôn con gái, bế con lên xe, suốt dọc đường cái miệng nhỏ của con bé
không ngừng nghỉ phút nào.
Đến công ty, con bé lại tỏ ra nghiêm túc hẳn, bản mặt nhỏ nhắn nghiêm nghị, ưỡn
ngực đi tít phía trước.
Tiết Nhã nhìn thấy liền reo lên: “Để bác xem nào, Diệu Diệu tới rồi à”
Diệu Diệu thấy người quen liền tặng một nụ cười thật tươi: “Bác Nhã Nhã”
Tiết Nhã hỏi Ngọc Khê: “Sao lại đưa Diệu Diệu đến đây?”
Ngọc Khê đáp: “Nhà không có ai, con bé cô đơn nên tôi đưa theo. Bà không bận
chứ?”
“Không bận”
“Vừa hay hỏi bà luôn, trường mầm non của Dương Kiên ấy, sang năm tôi định cho
Diệu Diệu vào đó”
Tiết Nhã: “Không cần hỏi đâu, tôi có sẵn tài liệu đây, để tôi tìm rồi mang qua cho
bà, đợi tôi một lát”
“Được”
Tiết Nhã quay lại rất nhanh, tài liệu cực kỳ đầy đủ, Ngọc Khê xem qua thấy rất hài
lòng.
Suốt một ngày, Diệu Diệu đã làm quen hết mọi người trong công ty. Ai cũng biết
đây là con gái của sếp, lại xinh xắn, dẻo miệng nên quà vặt trong túi con bé chưa
bao giờ vơi.
Lúc lên xe về nhà, con bé còn lẩm bẩm mai lại muốn đi tiếp.
Về đến cổng nhà đã thấy một chiếc xe lạ đậu sẵn. Chú Lưu nói: “Trong nhà có
một vị khách nữ đến, nói là tìm Chủ tịch ạ”
Chủ tịch mà chú nói chính là Niên Phong. Ánh mắt Ngọc Khê tràn đầy vẻ hóng
hớt, người khiến bố cô hồn siêu phách lạc rốt cuộc đã xuất hiện rồi sao?