Chặng bay quá cảnh, Ngọc Hi cảm thấy vận may của mình chẳng ra làm sao khi
lại ngồi cạnh Triệu An Nhiên một lần nữa. Thôi được rồi, vốn dĩ cô không buồn
ngủ, nhưng đành nhắm mắt suốt cả quãng đường cho đến khi xuống máy bay.
Niên Quân Mân đích thân tới đón. Ngọc Hi có thể nghe thấy tiếng hét chói tai từ
phía sau, phóng viên đến đón Triệu An Nhiên đông nghịt. Là Ảnh hậu mà, độ hot
khỏi phải bàn!
Ngọc Hi lên xe hỏi: “Ở nhà không có chuyện gì chứ anh?”
Niên Quân Mân nắm tay vợ: “Nếu không tính việc bố cứ hồn xiêu phách lạc thì
đúng là chẳng có chuyện gì”
“Hả? Lúc em đi không phải vẫn bình thường sao?”
Niên Quân Mân cũng khá hóng hớt: “Sau khi em đi, bố lại đi công tác một chuyến
ở thành phố S, về nhà là thành ra thế này luôn. Có lần còn tự làm mình bị bỏng
đấy. Vợ à, em thua cược rồi nhé”
Ngọc Hi há hốc mồm: “Bố dù có gặp người phụ nữ mình để ý thì cũng không đến
mức đó chứ, dù sao cũng đã kết hôn hai lần rồi”
Niên Quân Mân u uất nói: “Em không hiểu rồi, tình yêu là thứ khó nói lắm, nó mà
đến thì ai cũng không cản nổi đâu”
Ngọc Hi thực sự không ngờ Niên Phong – một người đàn ông lý trí như vậy cũng
có ngày “nồng cháy” thế này: “Này, anh có biết là ai không?”
“Không biết, nhưng anh đoán là ở thành phố S, cả hai lần đi công tác đều là ở
đó”
Ngọc Hi cũng không hỏi thêm, thành phố S rộng lớn như vậy tìm sao được: “Con
gái đâu anh?”
Niên Quân Mân khẽ nhếch môi: “Mấy ngày nay anh bận, không có ai chơi cùng
nên con bé bị Phương Huân bắt đi rồi, ở bên đó hai ngày nay. Hôm nay nếu
không phải vì em về, tiểu tổ tông kia còn chưa chịu về đâu”
Ngọc Hi thấy hơi xót xa, con gái bị “dụ” mất rồi, cô lại thở dài: “Trong nhà không
có đứa trẻ nào khác, con bé cô đơn cũng chán. Sang nhà Phương Huân có Quý
Tấn, lại nhiều bạn nhỏ cùng lứa nên đương nhiên là không muốn về rồi”
Cũng lạ, gần nhà họ chẳng có mấy đứa trẻ, cũng không thấy đứa nào ra đại viện
chơi. Mà thôi, sân nhà mình đã đủ rộng rồi, thực sự không cần phải ra ngoài chơi.
Niên Quân Mân suy nghĩ một chút: “Hay là cho con bé đi mẫu giáo đi?”
Ngọc Hi gật đầu: “Được, qua năm sau hãy gửi. Trường mẫu giáo của Dương Kiên
khá tốt, để em hỏi lại Tiết Nhã xem sao”
________________________________________
Hai vợ chồng trò chuyện chẳng mấy chốc đã về đến nhà. Trong nhà chỉ có vợ
chồng chú Lưu Bá. Ăn qua bữa cơm đơn giản, hai người về phòng, Ngọc Hi sắp
xếp lại quà mang về.
Niên Quân Mân ngồi một bên quan sát. Lúc đi hai vali, một cái trống không, lúc về
đã đầy ắp: “Mua nhiều thế em”
Ngọc Hi đáp: “Nhiều bạn bè mà anh. Mỹ phẩm cho Lôi Âm và chị họ, quà cho con
gái, cho cặp sinh đôi nữa. Mỗi người em chỉ mua một món thôi đấy, không thì
không chứa hết được”
Niên Quân Mân không nghe thấy tên mình, bắt đầu thấy “ghen tị”: “Của anh đâu?”
Anh vì đón vợ mà đẩy hết công việc đi, thầm nghĩ nếu vợ không mua quà, lát nữa
anh nhất định sẽ “áp giải” cô tại chỗ.
Ngọc Hi lấy điện thoại ra: “Quà đây, mẫu điện thoại mới nhất có chức năng quay
phim, hai đứa mình đều là màu bạc, anh thích không?”
Niên Quân Mân nhếch môi: “Tạm được”
Sắp xếp quà xong, Ngọc Hi lấy chiếc hộp trang điểm ra: “Lần này đi em tìm được
bảo bối đấy, anh xem này”
Niên Quân Mân nhìn những viên ngọc trai trong lòng bàn tay: “Từ độ bóng đến
kích thước, trên thị trường cực kỳ hiếm gặp”
“Tổng cộng mười viên, Thẻ Trúc Ngọc ăn mất hai viên rồi, chỉ còn lại tám viên
thôi”
Niên Quân Mân nhìn Thẻ Trúc Ngọc đang hưng phấn thì biết ngay đây là báu vật:
“Nhìn bộ dạng của nó, chắc chắn đây không phải là ngọc trai nuôi cấy rồi”
“Nó mới ăn có hai viên mà anh nhìn độ sáng của nó xem, tăng lên rõ rệt. Em
thương lượng với nó, nó cũng ngoan ngoãn nghe lời lắm!”
Niên Quân Mân nghe vậy càng thêm coi trọng: “Anh có một khách hàng là chủ
tiệm kim hoàn, để anh mang một viên đi giám định thử”
“Vâng”
Ngọc Hi sau đó kể lại chuyện nhà họ Vương, rồi hỏi: “Gần đây anh có gặp ai họ
Vương không?”
Sắc mặt Niên Quân Mân lập tức sa sầm: “Không có, mọi thứ vẫn bình thường.
Nhưng nhà họ Vương có ý gì?”
Ngọc Hi nhún vai: “Coi em là phụ nữ nên định lừa gạt chứ sao!”
Niên Quân Mân nghiến răng: “Vương Tử Hiên đúng không, tốt lắm, anh nhớ kỹ
hắn rồi. Tặng lễ phục cho em, tâm tư dơ bẩn dám đánh lên người em”
Ngọc Hi bật cười: “Niên tiên sinh, anh không chỉ phẫn nộ mà còn đang ghen đúng
không?”
“Biểu hiện rõ ràng thế sao?”
“Mặt anh xanh lè ra rồi kìa, anh bảo có rõ không”
Niên Quân Mân ôm lấy vợ, u uất nói: “Anh lơ là cảnh giác quá, quên mất vợ mình
ưu tú thế nào. Vương Tử Hiên đã nhắc nhở anh, radar phải luôn bật 24/24 mới
được”
Ngọc Hi nghe mà lòng ngọt lịm, “chụt” một cái hôn lên môi chồng: “Trong lòng em
chỉ có anh thôi, người khác có tốt vạn lần thì trong mắt em cũng như nhau cả”
Niên Quân Mân cúi đầu hôn sâu: “Ngọt lắm”
Má Ngọc Hi ửng hồng, cô nhéo thắt lưng anh: “Lần này còn ngọt không?”
“Ngọt, nhưng phải nếm thêm chút nữa mới được”
Nhà vắng người có cái hay là hai vợ chồng làm chủ, dù ban ngày có “quậy phá”
một chút cũng không ai để ý. Xa cách lâu ngày gặp lại, tình cảm vốn mặn nồng
nên hai người cứ thế quấn quýt đến tận buổi chiều.
________________________________________
Ngọc Hi tỉnh dậy, thay quần áo rồi đi ra ngoài, thấy Niên Quân Mân đang trò
chuyện với Phương Càn. Cả nhà họ Phương đều đến, đích thân đưa Diệu Diệu về
nhà.
Da mặt Ngọc Hi dù có dày đến đâu lúc này cũng thấy xấu hổ. Cô cảm thấy mặt
mình như bốc hỏa. Biết thế cô đã không cùng Niên Quân Mân làm loạn, chẳng
cần nói thì vợ chồng nhà họ Phương cũng thừa biết chuyện gì vừa xảy ra.
Diệu Diệu thấy mẹ liền chạy ào tới, Ngọc Hi bế con lên xốc xốc, chà, tiểu tổ tông
này béo lên rồi.
Cô bé con bắt đầu mách lẻo, không vui chỉ tay vào bố: “Bố không cho Diệu Diệu
gặp mẹ”
Niên Quân Mân bị sặc nước trà. Con gái rượu đúng là chuyên “hố” cha mình.
Ngọc Hi càng không tự nhiên. Lúc đó cô đang. trần như nhộng, liền lén lườm
chồng một cái, không biết mặc quần áo cho cô sớm chút.
Niên Quân Mân đặt chén trà xuống, cái lườm của vợ hoàn toàn không có lực sát
thương, ngược lại còn làm lòng anh ngứa ngáy. Anh ho một tiếng: “Mẹ đi công tác
về mệt lắm, bố sợ con làm ồn mẹ nên mới thế, vậy mà con còn mách lẻo”
Diệu Diệu hừ hừ, chẳng thèm tin: “Bố rõ ràng là bắt nạt”
Ngọc Hi vội vàng bịt miệng con gái. Lần này thì đầu bốc khói thật rồi. Con bé này
từ nhỏ đã thông minh, hai vợ chồng thân mật nhất định phải tránh mặt nó, nếu
không nó sẽ học theo ngay.
Kỷ niệm sâu sắc nhất là một lần Niên Quân Mân đè cô ra, con bé này mơ mơ
màng màng tỉnh dậy rồi khóc toáng lên, khăng khăng nói bố đánh mẹ. Khó khăn
lắm mới dỗ ngủ được, kết quả sáng ra nó đi kể hết cho từng người một là bố bắt
nạt mẹ, còn diễn lại một lượt, làm vợ chồng Ngọc Hi ngượng chín mặt suốt mấy
ngày.
Ký ức quá sâu đậm nên Ngọc Hi vội vàng bịt miệng con, dù hành động này có
chút “lạy ông tôi ở bụi này”.
Con bé “ư ử”, Ngọc Hi ghé tai con nói: “Mẹ mua quà cho bảo bối rồi, mẹ dẫn con
đi xem nhé?”
Cô bé cuối cùng cũng im lặng, bị dời sự chú ý: “Vâng, vâng!”
Ngọc Hi thở phào, nhanh chóng bế con đi lấy quà. Con bé nhận quà xong liền đi
khoe khoang, không còn chú ý đến cô nữa. Cuối cùng cô cũng có thể trò chuyện
bình thường.
Văn Tĩnh mỉm cười, nhìn con trai và cô bé: “Tình cảm của hai đứa tốt thật đấy”
Ngọc Hi gật đầu: “Vâng ạ. À đúng rồi, lúc cháu tham gia tiệc rượu ở thành phố G,
cháu có thấy một người giống Phương Huân đến tám phần”
Cô không chủ động nói với người nhà họ Vương, nhưng với nhà họ Phương thì
không giấu giếm, liền nói thẳng ra.