Ninh Tịch Nguyệt nhận lấy thư mời xem kỹ, rất giống bằng tốt nghiệp đại học
trước kia của cô, chỉ là nội dung trên này là mời cô làm cố vấn y dược quân
khu.
Có tờ thư mời này, cô có thể nhận lương hàng tháng, có thể quang minh chính
đại gửi tiền tiêu vặt cho ba mẹ, con đường kiếm tiền lại mở rộng thêm một lối.
Ninh Tịch Nguyệt gấp thư mời lại cầm trên tay, nghiêm túc nhìn về phía vị lão
đồng chí hiền từ đối diện.
“Thủ trưởng, chúng ta bàn về chi tiết cụ thể đi ạ. Về phương diện chức quyền
của cháu, về việc vận chuyển dược liệu, phương thuốc và thành phẩm
thuốc, sử dụng hoặc đưa ra thị trường. tất cả đều phải bàn bạc kỹ lưỡng”
“Được, đồng chí Ninh có nhu cầu gì ở phương diện nào cứ đề xuất, chúng ta
cùng nhau thương lượng”
Thủ trưởng Lý mang theo nhiệm vụ tới đây. Thuốc của Ninh Tịch Nguyệt có lợi
ích to lớn đối với quốc gia và nhân dân, nếu có thể thực hiện sản xuất hàng
loạt thì ý nghĩa vô cùng trọng đại đối với cả nước, còn có thể xuất khẩu đổi
ngoại tệ về phát triển đất nước.
Tất cả những yêu cầu không quá đáng ông đều có thể đồng ý, cốt là để chiêu
mộ được vị đồng chí nhỏ tuổi này.
Ninh Tịch Nguyệt thì có ý tưởng gì đâu, cô chỉ đơn thuần muốn kiếm tiền,
muốn anh trai có thuốc tốt để dùng, nhưng lại không muốn bị bất kỳ tổ chức
hay cá nhân nào trói buộc.
Cho nên nội dung cuộc đàm phán lần này chủ yếu xoay quanh mấy phương
diện đó.
“Thủ trưởng, về phương thuốc cháu muốn nói rõ, cháu cần phải có quyền sở
hữu độc lập. Cháu ủy quyền phương thuốc nghiên cứu ra cho quân đội sử
dụng, thời gian ủy quyền tạm định là hai năm. Sau 2 năm nếu bên bác vẫn có
nhu cầu, chúng ta có thể ký tiếp hợp đồng mới”
Điều khoản này là điều Ninh Tịch Nguyệt muốn cực lực tranh thủ, không thể
nhượng bộ. Quyền lợi của chính cô cần phải được đảm bảo. Sau cải cách mở
cửa, khi cho phép cá nhân kinh doanh, điều khoản này sẽ vô cùng có lợi cho
cô, cô cần phải tính toán cho tương lai.
“Ồ, suy nghĩ của đồng chí nhỏ này cũng độc đáo đấy, có thể nói một chút về
cách thức ủy quyền xem sao”
Thủ trưởng Lý nghe điểm này thấy rất hứng thú, không từ chối, nghiêm túc
lắng nghe Ninh Tịch Nguyệt trình bày.
Ninh Tịch Nguyệt bắt đầu nói từ lợi ích bản thân, rồi đến quyền hạn và trách
nhiệm, cuối cùng bàn về vấn đề dược liệu.
Hai bên đều thật lòng muốn bàn công việc, thẳng thắn không vòng vo tam
quốc, đem mọi chuyện ra nói rõ ràng nên rất nhanh đã thống nhất được.
Điểm thứ nhất, phương thuốc tương ứng với thuốc mà Ninh Tịch Nguyệt
chế tạo ra đều ủy quyền cho quân đội, nhưng quyền sở hữu phương thuốc
vẫn thuộc về Ninh Tịch Nguyệt, không ảnh hưởng đến việc hai bên sử dụng.
Đương nhiên thời hạn ủy quyền vẫn như Ninh Tịch Nguyệt nói, tạm định là hai
năm.
Điểm thứ hai, về phương diện phúc lợi đãi ngộ. Ngoài mức lương 30 đồng mỗi
tháng và khoản tiền thưởng 100 đồng cho mỗi công thức thuốc ủy quyền sử
dụng (mà Ninh Tịch Nguyệt coi là phí bản quyền), còn một khoản kiếm tiền lớn
nữa.
Ví dụ như loại Kim Sang Dược bản tăng cường của Ninh Tịch Nguyệt, được tổ
chức đưa vào sản xuất, vì dược liệu phổ thông nên có thể đưa vào nhà máy
sản xuất hàng loạt, Ninh Tịch Nguyệt còn có thể nhận được một khoản tiền
thưởng nữa, chỗ này lại là 100 đồng.
Cứ hễ sản xuất hàng loạt là lại được thêm 100 đồng.
Số tiền này Ninh Tịch Nguyệt vẫn rất thỏa mãn. Muốn ký hợp đồng chia phần
trăm hay cổ phần ở thời đại kinh tế kế hoạch này là điều không thể, tất cả đều
thuộc về nhà nước. Không bị trưng thu bắt buộc mà còn có tiền thưởng để lấy
là cô đã thấy đủ rồi.
Mấy khoản lặt vặt này cộng lại cũng là một số tiền không nhỏ.
Điểm thứ ba, Ninh Tịch Nguyệt tiếp tục làm thầy lang ở nông thôn, không thay
đổi hiện trạng, cô cũng không có nhiệm vụ bổ sung nào. Thuốc làm ra sẽ có
đồng chí chuyên trách đến lấy, cô cũng chỉ cần kết nối với vị đồng chí này.
Như vậy vừa tiện cho cô nghiên cứu, lại còn có tác dụng bảo vệ. Chờ khi
thuốc được tung ra, bên ngoài chắc chắn sẽ chú ý không ít.
Nhưng ai có thể ngờ được người làm ra những loại thuốc này lại là một cô
lang băm nửa mùa đang ngồi xổm ở nông thôn chứ.
Điểm thứ tư, về dược liệu. Ninh Tịch Nguyệt yêu cầu những dược liệu này
có thể báo cho đồng chí kết nối với cô, do họ cung cấp, cô không cần lo lắng.
Điểm này Ninh Tịch Nguyệt rất hài lòng. Sức lực cá nhân có hạn, cô ở đây
không kiếm được thảo dược sinh trưởng ở những nơi khác nhau khắp trời
nam đất bắc thì sẽ không thể thắp sáng đồ đằng, cũng sẽ không đạt được phối
phương thảo dược tương ứng. Có người giúp cô kiếm thảo dược thì tiện
hơn nhiều.
Nội dung chính của hợp đồng là những điểm này, rất thân thiện với Ninh Tịch
Nguyệt.
Thỏa thuận xong, hiện trường liền chờ soạn thảo hợp đồng. Hai bên ký tên,
Ninh Tịch Nguyệt đưa ra các bản phối phương viết tay của Kim Sang Dược bản
tăng cường, cao kháng viêm, hoàn giải độc và thuốc mê.
Chỉ cần Thủ trưởng Lý mang hợp đồng về, đóng dấu rồi gửi lại cho Ninh Tịch
Nguyệt là hoàn toàn xong xuôi.
diem-danh-mot-duong-nam-thang/chuong-123-no-may-no-mathtml]
Ninh Tịch Nguyệt cũng vào lúc này mới biết Thủ trưởng Lý đối diện hóa ra là
người đứng đầu đơn vị của đồng chí Quý.
Ninh Tịch Nguyệt thụ sủng nhược kinh, lớn thế này lần đầu tiên thấy quan lớn
như vậy, còn cùng Thủ trưởng bàn chuyện ký hợp đồng bắt tay.
Mẹ ơi, con gái mẹ hôm nay lại là một ngày tiền đồ xán lạn.
Trong lòng Ninh Tịch Nguyệt kích động không thôi, nhưng ngoài mặt vẫn vân
đạm phong khinh, cáo từ lãnh đạo: “Thủ trưởng, vậy cháu không làm phiền bác
nữa. Cháu lần đầu tiên tới thành phố, cháu muốn ra ngoài đi dạo một chút”
Thủ trưởng Lý hòa ái dễ gần cười gật đầu: “Được, đi đi, dạo xong thì quay lại
đây đi xe, đưa các cháu về quê”
“Cảm ơn Thủ trưởng, chào Thủ trưởng ạ”
Ninh Tịch Nguyệt vui vẻ rời khỏi văn phòng, chạy ra bên ngoài, cô muốn đi
“điểm danh” (đánh dấu) một đợt.
Đương nhiên, không phải Ninh Tịch Nguyệt đi dạo một mình. Ninh Thanh Trí và
Quý Diễn Minh vừa lúc xong việc, còn được Thủ trưởng cho phép đi theo Ninh
Tịch Nguyệt.
Ninh Thanh Trí đây là lần đầu tiên đi dạo phố cùng em gái, trong lòng rất phấn
khích đưa ra gợi ý: “Em gái, chúng ta đi Bách hóa Đại lầu dạo đi, dạo xong thì
ghé tiệm cơm quốc doanh gần đó ăn cơm, thấy thế nào?”
“Được, nghe anh cả hết” Ninh Tịch Nguyệt hào hùng chỉ tay ra bên ngoài: “Đi,
chúng ta thẳng tiến Bách hóa Đại lầu”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng – vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh
“Đúng rồi, em không biết đường, các anh có biết không?” Ninh Tịch Nguyệt chủ
yếu nhìn về phía đồng chí Quý, đồng chí Quý từng đến đây, chắc là biết.
Ninh Thanh Trí chưa từng tới đây nên cũng không thạo đường: “Để anh đi hỏi
chút”
Quý Diễn Minh cười bước lên trước vài bước: “Tôi biết, đi theo tôi”
Có người dẫn đường thì tiện lợi và tiết kiệm thời gian hơn nhiều, họ đi thẳng về
hướng Bách hóa Đại lầu.
Không nằm ngoài dự đoán, trên đường đi phát hiện địa điểm đánh dấu. Khi đi
ngang qua xưởng thép, hệ thống vang lên.
“Ting, phát hiện địa điểm đánh dấu: Xưởng thép Hồng Tinh. Yêu cầu ký chủ
giơ tay hình chữ V trước cổng, ký chủ có đánh dấu hay không?”
Nghe thấy yêu cầu nhỏ này, Ninh Tịch Nguyệt nhìn hai người bên cạnh, lại nhìn
cổng lớn xưởng thép cách đó mấy chục mét phía trước, bình tĩnh chuẩn bị.
Đi đến góc nghiêng trước cổng, Ninh Tịch Nguyệt tò mò nhìn cổng lớn xưởng
thép, tay tùy ý nâng lên. Thực tế tay đã giơ hình chữ V đưa lên đỉnh đầu che
nắng, tự nhiên thốt lên một tiếng tán thưởng:
“Oa, xưởng thép Hồng Tinh khí phái thật đấy, cổng lớn cao thế này cơ mà”
Trong lòng lại thúc giục: Hệ thống, đánh dấu mau.
“Ting, đánh dấu thành công, đạt được: Nhà vệ sinh tích hợp phòng tắm hoàn
toàn tự động. Chú thích: Có thể tự phân hủy chất thải, đã bỏ vào không gian
giới tử của ký chủ”
Oa, cái này ngon nha, trong không gian của cô giờ đủ bộ rồi: Ăn uống vệ sinh
đều gom đủ, điểm tự động phân hủy rác thải này là tuyệt nhất.
Bên này, bị lời nói của Ninh Tịch Nguyệt thu hút, Ninh Thanh Trí và Quý Diễn
Minh cũng nhìn về phía xưởng thép. Ninh Thanh Trí tiếp lời: “Đúng không, anh
cũng thấy thế, còn to hơn cả cái xưởng thép ở huyện mình”
Quý Diễn Minh gật đầu: “Ừ, xưởng thép Hồng Tinh là xưởng lớn nhất trong mấy
huyện lân cận đấy”
Không ai phát hiện Ninh Tịch Nguyệt có gì bất thường, đánh dấu xong cô liền
bỏ tay xuống.
May mà cô cũng có chút kỹ năng diễn xuất trong người.
Tiếp theo trên đường đi đến Bách hóa Đại lầu không có công trình kiến trúc
lớn nào, hệ thống cũng không vang lên.
“Tới rồi, nhìn tòa nhà màu trắng cao ba tầng phía trước kia kìa, chính là Bách
hóa Đại lầu chúng ta muốn đến” Quý Diễn Minh chỉ vào tòa nhà cách đó không
xa nói.
Ninh Tịch Nguyệt và Ninh Thanh Trí như cùng một khuôn đúc ra, tò mò ngắm
nhìn tòa nhà phía trước.
“Ting, phát hiện địa điểm đánh dấu: Bách hóa Đại lầu huyện Bình Phục, ký
chủ có đánh dấu hay không?”