Tác giả: Thiển Hạ Miêu
Ninh Tịch Nguyệt thấy Trương Kiến Quân trước mặt cứ ấp a ấp úng, ngượng
ngùng nhìn mình không nói lời nào, khẽ nhíu mày hỏi lại lần nữa: “Đồng chí
Trương Kiến Quân, anh có chuyện gì không?”
“Bác sĩ Tiểu Ninh, tôi”
Trương Kiến Quân đỏ mặt lấy hết can đảm mở miệng, lời còn chưa nói hết đã
bị người khác cắt ngang.
“Em gái, mau qua đây” Ninh Thanh Trí đứng ở cửa sổ vẫy tay gọi, đồng thời
còn hung hăng trừng mắt nhìn Trương Kiến Quân đang đứng bên cạnh.
“Anh cả, em tới ngay” Ninh Tịch Nguyệt nhìn thấy anh trai và đồng chí Quý đều
ở bên kia, vui vẻ vẫy tay.
Thấy Trương Kiến Quân bên cạnh vẫn chưa nói gì, cô liền bảo:
“Đồng chí Kiến Quân, nếu anh không có việc gì thì tôi đi trước nhé, anh tôi còn
đang đợi”
“Ấy, từ từ” Trương Kiến Quân nhìn người trong mộng định chạy đi, vẻ mặt sốt
ruột gọi với theo.
Quý Diễn Minh vỗ vỗ vai Ninh Thanh Trí ra hiệu cậu ấy ra ngoài đón người, còn
bản thân mình thì liên tục ném những ánh mắt lạnh như dao găm về phía
người bên ngoài, dọa cho Trương Kiến Quân lời nói đến miệng lại càng líu lưỡi,
không thốt nên lời.
“Hửm?” Ninh Tịch Nguyệt chờ anh ta nói.
Trương Kiến Quân há miệng định móc đồ ra thì Ninh Thanh Trí và Quý Diễn
Minh đã tới hiện trường, hai người một trái một phải kẹp Trương Kiến Quân ở
giữa, ngăn cách anh ta ra bên ngoài.
“Em gái, đi, chúng ta vào trong, vừa hay xin nghỉ phép cho em luôn”
Ninh Tịch Nguyệt gật đầu, lúc sắp đi nhìn về phía Trương Kiến Quân nói: “Đồng
chí Kiến Quân, vậy tôi đi trước nhé. Nếu anh muốn khám bệnh có thể đến trạm
y tế tìm Lý Tú Tú, các loại thuốc cảm mạo tôi đều đã gói sẵn thành từng
phần rồi, anh cứ đến lấy là được”
Trương Kiến Quân mấp máy môi, nhét lại chiếc kẹp tóc trong túi vào trong,
cuối cùng chỉ thốt ra được một chữ “Được”.
Ninh Tịch Nguyệt đi theo Quý Diễn Minh vào trong. Quý Diễn Minh đưa mắt ra
hiệu cho đồng đội. Ninh Thanh Trí đi cuối cùng, mặt đen sì ghé sát vào tai
Trương Kiến Quân cảnh cáo đầy thù địch:
“Nhóc con, đừng có đánh chủ ý lên em gái tôi. Người thích em gái tôi cần
phải đánh thắng được tôi đã, cái dạng gầy yếu như cậu chịu không nổi một
đấm của tôi đâu” Nói xong còn giơ nắm đấm lên rồi mới xoay người đi vào.
Trương Kiến Quân bị người ta nhìn thấu tâm tư, mặt đỏ bừng lên “oanh” một
cái. Nhưng hảo cảm trong lòng đối với Ninh Tịch Nguyệt cũng theo tiếng cảnh
cáo này mà bị dọa lui vài phần. Quay đầu lại vừa hay bắt gặp ánh mắt lạnh
băng của Quý Diễn Minh đang đứng ở cửa sổ chiếu tới, chút tâm tư cuối cùng
cũng bị dọa bay biến sạch trơn.
Ôi mẹ ơi, bên cạnh bác sĩ Tiểu Ninh có hai vị sát thần, anh ta sợ quá.
diem-danh-mot-duong-nam-thang/chuong-122-nguoi-tham-thuong-trom-nho-
dau-tien-bi-doa-chayhtml]
Thím Lưu ở hội trường nghe xong những lời khen tặng nịnh nọt trong đội, cao
hứng phấn chấn đi ra kéo tay Trương Kiến Quân về nhà, chẳng nhận ra chút u
sầu nào trong lòng con trai mình.
“Kiến Quân, đi, hôm nay chúng ta về làm một mâm cỗ, mời họ hàng đến ăn một
bữa, chúc mừng chúc mừng, lại phải báo cáo cho liệt tổ liệt tông nhà ta biết,
đây chính là chuyện đại hỷ”
Người đàn ông đầu tiên thầm thương trộm nhớ Ninh Tịch Nguyệt cứ thế bị
Ninh Thanh Trí và Quý Diễn Minh thành công dọa chạy mất dép, mà Ninh Tịch
Nguyệt thì chẳng hay biết gì.
Cô mang theo thư giới thiệu của Đội trưởng, vui vui vẻ vẻ đi theo Quý Diễn
Minh và Ninh Thanh Trí lên huyện thành bàn công chuyện.
Đến thị trấn, có xe của Huyện đội tới đón họ, rất nhanh đã đến thành phố.
Nhìn thấy vị lãnh đạo cần bàn chuyện chính là vị lão đồng chí mà cô cứu chữa
lúc trước, Ninh Tịch Nguyệt không hề bất ngờ, cô đã sớm biết thân phận của
ông ấy không tầm thường.
Quý Diễn Minh giới thiệu với Ninh Tịch Nguyệt: “Tịch Nguyệt, đây là lãnh đạo
quân khu của chúng tôi, Thủ trưởng Tôn”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng – vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh
Ninh Tịch Nguyệt cười chủ động chào hỏi: “Chào bác, đã lâu không gặp”
Vị lão giả đối mặt với Ninh Tịch Nguyệt không hề có chút giá nào, cười sảng
khoái: “Đồng chí Tiểu Ninh, đã lâu không gặp, cảm ơn cháu đã giúp đỡ lần
trước”
Ninh Tịch Nguyệt không hề luống cuống, tự nhiên hào phóng đáp: “Không có gì
đâu ạ, chuyện nên làm mà. Cháu còn phải cảm ơn bác đã công nhận thuốc
của cháu, để chúng ta có thể gặp lại trong hoàn cảnh ngày hôm nay”
“Ha ha, tính cách của đồng chí Tiểu Ninh rất hợp ý ta, ta sẽ không vòng vo với
cháu nữa, chúng ta vào thẳng vấn đề nhé”
“Được ạ” Ninh Tịch Nguyệt lấy từ trong túi ra một đống thuốc: “Đây là quà gặp
mặt cháu mang cho bác, thuốc mới cháu làm, trị cả thương tích bên trong
lẫn bên ngoài, hiệu quả khá nhanh”
“Ừ, đồng chí Ninh, qua kiểm nghiệm của tổ chức, chân thành mời cháu làm cố
vấn y dược cho quân khu chúng ta. Cháu chỉ cần tập trung chuyên môn
nghiên cứu phát triển thuốc, những mặt khác không cần bận tâm. Mỗi khi làm
ra một loại thuốc sẽ có một khoản tiền thưởng cho cháu, đương nhiên mỗi
tháng cháu còn được nhận lương 30 đồng, cháu có đồng ý không?”
Ninh Tịch Nguyệt không chút suy nghĩ trả lời: “Cháu đồng ý”
Thủ trưởng Tôn thấy cô đồng ý nhanh như vậy, cười nói: “Cháu không suy nghĩ
thêm chút nữa à, hoặc là bàn bạc với người nhà xem sao”
cháu. Nếu không thì cũng sẽ không giao nộp anh trai cháu cho quốc gia để trở
thành một người phục vụ nhân dân quang vinh. Hơn nữa cháu tin quốc gia sẽ
không bạc đãi mình, có thể cống hiến một phần sức lực cháu rất vinh hạnh”
Thực ra cô bị cái “bát sắt” 30 đồng mỗi tháng hấp dẫn. Kiếp trước nằm mơ
cũng muốn có được công việc ổn định, lần này bày ra ngay trước mặt làm sao
có thể bỏ lỡ. 30 đồng còn nhiều hơn cả lương cơ bản của anh trai cô đấy.
Hơn nữa cô thắp sáng những phương thuốc kia cũng chẳng tốn bao nhiêu
chi phí, để không thì phí, chi bằng đưa cho quốc gia dùng, vừa kiếm được tiền
vừa đóng góp cống hiến, chẳng phải tốt hơn để xó sao.
“Người phục vụ nhân dân, ừm, từ này hay đấy” Thủ trưởng Tôn cười tươi rói, từ
trong ngăn kéo lấy ra một tờ thư mời màu đỏ đưa cho Ninh Tịch Nguyệt: “Hoan
nghênh cháu, đồng chí Tiểu Ninh”