Tiếp tục dạo Bách hóa Đại lầu, Ninh Tịch Nguyệt không bật chế độ mua sắm
điên cuồng nữa, tiếng nhắc nhở liên tục bên tai khiến cô không thể không mở
chế độ “ký tên nhận quà”.
May mà mỗi lần cơ hội đánh dấu không để đến giây phút cuối cùng sắp hết
hạn thì sẽ không tự động ký, nhờ vậy cô mới có thể ký thêm vài lần.
Tại quầy quần áo mùa đông, hệ thống vang lên.
“Ting, phát hiện địa điểm đánh dấu: Quầy quần áo mùa đông, ký chủ có
đánh dấu hay không?”
“Đánh dấu”
“Đánh dấu thành công, đạt được gói quà mùa đông: Hai chiếc áo bông lớn, hai
chiếc quần bông lớn, hai đôi găng tay bông, hai đôi giày bông lớn, có thể
chống chịu cái lạnh âm hai mươi độ”
Nhìn thấy gói quà lớn này, mùa đông này yên tâm rồi, vật tư qua đông đã bắt
đầu tích trữ đủ.
Đi ngang qua cửa hàng thực phẩm phụ, đánh dấu được một gói quà vặt lớn,
lại còn là phiên bản hỗn hợp cổ kim, vừa có các loại bánh kẹo thời đại này như
bánh trứng gà, bánh quy Kim Kê, lại có đồ ăn vặt hiện đại như khoai tây chiên,
que cay, đồ kho, các loại hạt.
Nhìn thấy gói que cay “Tiểu Vương Tử” lập tức gợi lên cơn thèm của Ninh Tịch
Nguyệt, nước miếng trong miệng bắt đầu tiết ra. Đã lâu không ăn que cay, nhìn
thôi đã thấy hấp dẫn.
Ừm, nhớ kỹ, địa điểm đánh dấu này cô có thể quay lại đánh dấu tiếp.
Phía sau lại ở quầy bán lương thực dầu mỡ đánh dấu được một thùng lớn
dầu hạt cải và dầu lạc, còn có cả dầu mè.
Nhìn thấy quầy bán len sợi, hệ thống lại vang lên.
“Ting, phát hiện địa điểm đánh dấu: Quầy bán len sợi, ký chủ có đánh dấu
hay không?”
“Đánh dấu”
“Đánh dấu thành công, đạt được gói quà len sợi: Len lông dê bốn màu xanh
lam, xanh quân đội, đen, xám mỗi loại năm cân, một bộ dụng cụ đan len”
Gì cơ, quầy bán len sợi bông mà cho cô ra len lông dê, tuy đều là len nhưng sự
khác biệt lớn lắm đấy, nhưng cô thích.
Ninh Tịch Nguyệt nhớ lại hồi đại học, nhờ vào kỹ thuật đan khăn quàng cổ vừa
nhanh vừa đẹp, cô đã kiếm tiền sinh hoạt phí ở trường bằng cách đan khăn
quàng cổ theo yêu cầu cho những bạn học muốn tặng khăn tình yêu cho người
yêu vào mùa đông.
Giờ nhiều len thế này về tay, lại sắp vào đông, cô nhất định phải đan cho mỗi
người trong nhà một chiếc khăn quàng cổ.
Ninh Tịch Nguyệt vui vẻ nhận bộ vật phẩm đánh dấu này, mua thêm ít len sợi
bông rồi mới rời đi.
Ninh Thanh Trí ở phía sau làm công cụ mang vác đồ nhìn đồng hồ của Quý
Diễn Minh, nhắc nhở: “Em gái, thời gian không còn sớm, chúng ta đi tiệm cơm
quốc doanh ăn cơm đi”
Ninh Tịch Nguyệt quay người nhìn đống đồ lỉnh kỉnh trên tay hai người, cùng
với vật phẩm đánh dấu trong ba lô, thỏa mãn gật đầu: “Được, chúng ta đi ăn
cơm”
Vừa hay ba cơ hội đánh dấu còn lại trong túi cô đều là loại có thể đánh dấu
mọi lúc mọi nơi, cô cũng không định ký tiếp nữa, hôm nay thế này là đủ rồi,
chuyến đi vào thành này thật đáng giá.
Ba người đi đến tiệm cơm quốc doanh, đúng giờ cơm nên tuy giá cả đắt đỏ
nhưng người ăn bên trong cũng không ít.
Ninh Tịch Nguyệt đi tìm chỗ ngồi, Quý Diễn Minh phụ trách đi xếp hàng mua
thức ăn, Ninh Thanh Trí nhận lấy hết đống bao lớn bao nhỏ trên tay cậu ấy
xách cùng.
Ngồi vào chỗ, Ninh Tịch Nguyệt thấy thế lôi từ trong túi ra một cái bao tải đã
gấp gọn ném ra: “Anh cả, bỏ hết vào đây, một túi là xong chuyện”
“Được” Ninh Thanh Trí cười thật thà, cầm đống đồ đã gói ghém bỏ hết vào bao
tải: “Vẫn là em gái nghĩ chu đáo”
Đồ đạc lần lượt được bỏ vào, Ninh Tịch Nguyệt xách bao tải lên vai thử thử,
nhẹ nhàng lại tiện lợi.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng – vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh
Ninh Thanh Trí ở bên cạnh che chắn, sợ Ninh Tịch Nguyệt ném bao tải lên vai
làm trẹo eo: “Được rồi được rồi, em gái, mau bỏ xuống đi, em ngồi trước đi, anh
ra cửa sổ xem, em muốn ăn món gì không?”
Ninh Tịch Nguyệt đặt bao tải xuống chân, ngẩng đầu nhìn bảng đen nhỏ treo
trên tường viết thực đơn hôm nay.
Món chính có màn thầu, sủi cảo, bánh bao và cơm tẻ. Món thịt có thịt kho tàu,
cải trắng hầm thịt heo, thịt khâu nhục, cá kho, còn có khoai tây sợi xào.
Món nào trông cũng rất ngon.
diem-danh-mot-duong-nam-thang/chuong-125-ky-ky-kyhtml]
“Anh cả, đều ngon cả, em ăn cơm tẻ, gọi món thịt kho tàu và khâu nhục nhé,
còn lại các anh cứ chọn, đi dạo cùng em cả buổi chiều rồi, hôm nay em mời”
Ninh Tịch Nguyệt móc ra một nắm tiền và phiếu nhét vào tay anh trai, sợ anh
từ chối liền bổ sung thêm: “Trước đó cảm ơn đồng chí Quý giúp đỡ, đã hứa mời
anh ấy ăn cơm mà mãi chưa có dịp, hôm nay mời luôn thể. Lần sau hai anh em
mình ăn riêng thì nhất định anh phải trả đấy”
“Được, lần này em mời” Ninh Thanh Trí cầm tiền và phiếu cười nói: “Vậy anh
qua đó đây”
Ninh Tịch Nguyệt còn nói với theo: “Mua thêm mấy cái bánh bao thịt gói mang
về nhé, khó khăn lắm mới đến một chuyến, mang ít bánh bao về cho anh hai”
“Đi đâu cũng nhớ tới thằng nhóc đó” Ninh Thanh Trí nghe nhắc đến thằng em
thối trong lòng có chút ghen tị lẩm bẩm một câu.
Ninh Tịch Nguyệt không trả lời, chỉ cười ngây ngô với anh: “Anh cả, anh cứ mua
đi mà”
Mấy cái bánh bao thịt này cô có dụng ý cả đấy.
“Được rồi, em ngồi đi, sắp đến lượt lão Quý rồi, anh qua đây”
Ninh Tịch Nguyệt nhìn anh trai vội vàng chạy qua đó, trong đầu đang tính toán
chuyện sau khi về sẽ đánh tráo bằng bánh bao thịt trong ba lô của cô, đưa
cho anh cả cái bánh bao thịt kia để anh ăn sớm tăng cường thể chất.
Trong lúc đang suy nghĩ, Quý Diễn Minh và Ninh Thanh Trí đã bưng thức ăn tới.
Đồ ăn ở tiệm cơm quốc doanh rất đầy đặn, ba người bốn món, hoàn toàn đủ
ăn.
Tay nghề của đầu bếp tiệm cơm quốc doanh ở đây cũng khá, ngon hơn ông
đầu bếp ở nhà cô làm món thịt kho tàu.
Thịt khâu nhục cũng hấp rất mềm, dưa muối bên dưới hương vị rất tuyệt, ăn
cực tốn cơm.
Đi dạo Bách hóa Đại lầu lâu như vậy, tiêu hao không ít năng lượng, Ninh Tịch
Nguyệt đã đói meo, liền ăn một mạch hai bát cơm lớn với đồ ăn ngon lành trên
bàn, may mà trong túi có chút phiếu gạo.
Quý Diễn Minh đặt bát đũa xuống, ánh mắt mang theo ý cười nhìn Ninh Tịch
Nguyệt trước mặt ăn uống như chú sóc con, hai má phồng lên vì cơm, thế mà
lại cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Ninh Thanh Trí bên cạnh không biết suy nghĩ của đồng đội, anh đang cắm cúi
đổ nốt chút nước canh cuối cùng vào bát cơm, và xong miếng cơm cuối cùng
thỏa mãn khen ngợi: “Ngon quá, lâu lắm không được ăn món thịt kho tàu thơm
như vậy”
Ninh Tịch Nguyệt nuốt miếng cơm trong miệng xuống, vội vàng gật đầu tán
thành: “Ừm, em cũng thế, đầu bếp làm đồ ăn ngon thật”
Quý Diễn Minh thấy hai người đều ăn xong, móc từ trong túi ra hai tờ giấy vệ
sinh đưa cho mỗi người một tờ.
“Cảm ơn đồng chí Quý” Ninh Tịch Nguyệt nhận lấy giấy vệ sinh xé làm đôi, đưa
một nửa cho Ninh Thanh Trí.
Ninh Thanh Trí thuận tay nhét luôn tờ giấy trên tay mình vào túi.
Quý Diễn Minh nhìn động tác ăn ý mười phần của hai anh em, Ninh Thanh Trí
nhét tờ giấy vào túi tự nhiên như thế, trong lòng bật cười, cũng không biết hai
anh em này đã diễn tập bao nhiêu lần rồi.
“Không cần cảm ơn, hôm nay phải là tôi cảm ơn cô mời cơm mới đúng. Lần
sau đến lượt tôi mời, có cơ hội tôi sẽ đưa cô đi ăn vịt quay, vịt quay quê tôi
ngon lắm”
Nghe đến vịt quay, Ninh Tịch Nguyệt sảng khoái đồng ý: “Được, có cơ hội nhất
định phải để anh mời tôi ăn vịt quay, tôi muốn ăn món vịt quay chính tông nhất
thủ đô”
“Được” Khóe mắt Quý Diễn Minh hơi cong lên, tâm trạng vui vẻ đáp lời.
Ninh Thanh Trí nhìn trái thấy em gái đang mỉm cười, nhìn phải thấy chiến hữu
tâm trạng rất tốt, trong lòng khó chịu, chen vào: “Còn có tôi nữa, tôi cũng
muốn ăn, lão Quý đưa em gái tôi đi ăn vịt quay phải gọi cả tôi đấy”
“Được rồi, sẽ không thiếu phần cậu” Trong lòng lại nghĩ nhất định sẽ không
đưa cậu đi theo.
Ninh Thanh Trí cao hứng xách cái bao tải da rắn dưới đất lên: “Thế còn tạm
được, đi thôi”
Ra khỏi cửa tiệm cơm quốc doanh, Ninh Tịch Nguyệt lại dẫn hai người đi thẳng
đến bưu điện, gửi tương nấm cho cha mẹ, còn có lá thư Ninh Tịch Nguyệt viết
riêng dặn dò họ ăn mỗi ngày, tự mình ăn, đừng có tiếc mà không ăn.
Tuy cô biết đồ mình gửi về dù có khó ăn đến mấy cha mẹ cũng nhất định sẽ ăn
hết, sẽ không chia cho người khác, nhưng cô vẫn phải nhắc nhở một câu, thực
sự là đồ ở đây quý giá không thể sao chép được.
Hai lọ tương nấm cô tạm thời chỉ gửi một lọ, lọ còn lại giữ để Tết về tự tay đưa.
Giấy khen mới nhận được cũng gửi về cùng luôn để họ vui một chút, đương
nhiên tiền thưởng giữ lại Tết về phát, đặc biệt là khoản tiền tiêu vặt đã hứa với
ba cô, phát tận tay mới có cảm giác nghi thức.