Ninh Thanh Trí tò mò nhìn sang bên cạnh: “Anh bảo này, trong túi em đựng cái
gì mà phồng thế, hóa ra là để gửi đồ cho ba mẹ à”
Ninh Tịch Nguyệt đắc ý vỗ vỗ chiếc túi vải đeo chéo trên người: “Đồ trong túi
em ghê gớm lắm đấy, cái gì cũng có, còn có cục gạch mẹ bảo em mang theo
nữa cơ. Chỉ có thứ anh không nghĩ ra, chứ không có thứ túi em không có”
Ninh Thanh Trí vẻ mặt không tin, nhìn lên trời lầm bầm: “Anh. anh nhìn thấy
trên trời có con bò đang bay” (Ý bảo cô đang khoác lác/nổ).
“Anh cả” Ninh Tịch Nguyệt giả vờ tức giận hô một tiếng.
Quý Diễn Minh khẽ cười một tiếng, đứng bên cạnh nói đỡ cho Ninh Tịch
Nguyệt: “Cái này tôi làm chứng, đồ trong túi cô ấy quả thực nhiều, tôi đã thấy
cục gạch rất nhiều lần rồi, cô ấy vẫn luôn mang theo bên người”
“Vẫn là đồng chí Quý tốt” Ninh Tịch Nguyệt cười cảm kích với Quý Diễn Minh,
lại kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng với Ninh Thanh Trí: “Đừng tưởng em không
biết, anh cả anh dám bảo em khoác lác”
Lời Ninh Tịch Nguyệt vừa dứt, trong đầu Ninh Thanh Trí lập tức hiện lên hình
ảnh Ninh Tịch Nguyệt đang thổi con bò thật: “Phụt, em gái, buồn cười quá,
tưởng tượng cảnh em đứng dưới đất thổi con bò bay lên trời, cười chết anh
mất”
Ninh Tịch Nguyệt trừng mắt nhìn ông anh đang cười nhạo mình. Tuy hình ảnh
đó rất buồn cười, chính cô não bổ ra cũng muốn cười, nhưng người bên dưới
gán ghép vào cô thì chẳng buồn cười chút nào.
Chim nhỏ phẫn nộ Ninh Tịch Nguyệt →_→: “Anh, anh còn cười em, em giận
đấy”
“Xin lỗi, em gái, anh không cười nữa” Miệng thì nói không cười nhưng Ninh
Thanh Trí như bị điểm huyệt cười, đã cười đến mức không dừng lại được.
Chuyện này chẳng phải đã tạo cơ hội cho Quý Diễn Minh đang hổ rình mồi bên
cạnh sao. Anh bước đến bên Ninh Tịch Nguyệt đưa cho cô một viên kẹo sữa
Đại Bạch Thỏ, giọng nói nhẹ nhàng: “Không giận không giận, tôi đánh cậu ấy
thay cô”
Mọi người đều đang đùa giỡn, Ninh Tịch Nguyệt cầm kẹo sữa Đại Bạch Thỏ ăn,
vui vẻ trả lời: “Được”
Nói xong Quý Diễn Minh đấm một cú không nặng không nhẹ lên vai Ninh
Thanh Trí, thành công làm tắt nụ cười của anh.
Ninh Thanh Trí thu lại nụ cười, trong lòng cứ cảm thấy có gì đó sai sai, ngờ vực
nhìn về phía người chiến hữu trước mặt: “Làm gì thế, lão Quý, chúng ta là bạn
cùng chiến hào, cậu lấy tôi ra để chọc em gái tôi vui đấy à?”
Quý Diễn Minh bình thản chịu sự đánh giá của đồng đội, không hề chột dạ:
“Hiện tại tôi không phải chiến hào của cậu, giờ tôi và Tịch Nguyệt cùng một
chiến tuyến”
Ninh Tịch Nguyệt chống nạnh cười đắc ý một tiếng: “Cho anh cười nhạo em,
giờ anh không có đồng đội nữa rồi, đây là đồng đội của em, đồng đội chúng ta
đi thôi, không cần anh ấy nữa”
“Được, chúng ta đi” Quý Diễn Minh vô cùng phối hợp đi theo sau Ninh Tịch
Nguyệt, thuận tiện cướp luôn cái bao tải trên tay Ninh Thanh Trí về tay mình
xách.
“Này, lão Quý cậu, các người” Ninh Thanh Trí cảm nhận được sự ác ý của thế
giới, rảo bước đuổi theo, “Các người đợi tôi với”
Ninh Tịch Nguyệt vẫy vẫy tay: “Không đợi anh đâu, anh trai thích ‘nổ’, đồng chí
Quý chúng ta đi nhanh lên”
“Được, không đợi cậu ấy” Quý Diễn Minh cố ý kéo dài giọng đáp lại.
“Ơ kìa”
Ba người dọc đường vừa đi vừa nói cười, một hồi đùa giỡn như vậy đã kéo gần
quan hệ giữa họ lại.
Quý Diễn Minh trong lòng trộm vui mừng, anh cảm nhận rất rõ ràng quan hệ
giữa mình và Ninh Tịch Nguyệt không còn khách sáo như trước, hiện tại coi
như đã bước vào hàng ngũ bạn bè của cô, cần phải tiếp tục cố gắng, từng
bước một.
Ninh Thanh Trí thì đánh chết cũng không biết mình đùa với em gái một
chút lại vô tình “trợ công” cho anh em tốt một phen. Sau này khi biết chuyện
thì trong lòng hối hận muốn chết, hận không thể tự vả cho mình lúc đó một
cái.
Ba người trở lại Huyện đội, ngồi lên chiếc xe hơi lúc đi, chạy về hướng Đại Liễu
Đội, về quê.
Khi đồng chí Lý đưa bọn họ đến Đại Liễu Đội thì trời đã tối hẳn.
Đến nơi, ba người chia nhau hành động.
diem-danh-mot-duong-nam-thang/chuong-126-tro-ve-doihtml]
Quý Diễn Minh muốn xử lý chút việc nên rời đi một mình.
Ninh Tịch Nguyệt còn phải đến chỗ Đội trưởng trả phép, Ninh Thanh Trí không
yên tâm nên ở lại đưa cô đi. Trên đường chỉ còn lại hai anh em, điều này rất
thuận tiện cho hành động tiếp theo của Ninh Tịch Nguyệt.
“Anh cả, lại thấy hơi đói rồi, chúng ta ăn cái bánh bao đi”
“Được”
Ninh Tịch Nguyệt lấy cái bao tải trên tay Ninh Thanh Trí về tay mình mở ra.
Lúc thò tay vào bao tải, cô liền lấy cái bánh bao đã để trong không gian đồng
bộ độ lạnh với bên ngoài ra đánh tráo.
Đưa cái bánh bao đã đánh tráo cho Ninh Thanh Trí: “Anh cả, cho anh này,
may mà chúng ta để bánh bao trong hộp cơm nên chưa nguội hẳn, không cần
hấp lại”
Ninh Thanh Trí lắc đầu không nhận bánh bao: “Anh không ăn đâu, em giữ lại
mà ăn, để phần một cái cho thằng hai là được rồi”
Ninh Tịch Nguyệt nhét cứng cái bánh bao trong tay vào miệng anh cả: “Anh ăn
đi mà, cái này vốn dĩ là cho anh, chỉ để phần cho anh hai một cái thôi”
Ninh Thanh Trí lần này không thể không ăn, cầm bánh bao trong tay ăn, trong
lòng sướng rơn. Thằng hai chỉ có một cái bánh bao, anh vui lắm. Điều này
chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ em gái thích người anh cả này hơn: “Ừm, vị cũng
được đấy, ngon”
Ninh Tịch Nguyệt cười tít mắt nhìn anh cả ăn hết cái bánh bao đặc chế đó,
cắn một miếng bánh bao trên tay mình, cũng ăn ngon lành: “Đúng không,
bánh bao thịt mãi mãi ngon”
Thế là tốt rồi, anh cả đã ăn bánh bao, có thể giảm thiểu đáng kể nguy hiểm đe
dọa tính mạng của anh ấy, cải thiện thể chất đồng thời còn có thêm sự may
mắn. Cô có thể yên tâm hơn nhiều.
Đây cũng coi như là lấy lại khí vận kiếp trước của anh cả bằng hình thức bánh
bao thịt trả lại cho chính chủ.
Hiện tại chỉ còn thiếu việc đưa bánh bao cho anh hai, để anh ấy hoàn toàn
thoát khỏi vận mệnh kiếp trước.
Ăn xong bánh bao thịt, hai người mới mượn ánh trăng đi đến nhà Đội trưởng
trả phép.
Trả phép xong xuôi, Ninh Thanh Trí đưa cô về lại khu thanh niên trí thức.
Cầm lấy bao tải chứa quần áo lót mùa thu của anh và Quý Diễn Minh: “Em gái,
vậy anh đi trước đây, lần sau gặp”
“Từ từ, em bỏ đồ của em ra đã, anh cầm thế này bất tiện”
Ninh Tịch Nguyệt nhanh chóng chạy vào bếp, bỏ đồ của mình ra, từ trong
không gian lại lấy ra mấy tảng thịt khô lớn, dùng báo cũ gói từng miếng lại, đặt
xuống đáy bao tải, lót mấy lớp báo rồi mới bỏ quần áo thu đông vào và xách ra
ngoài.
“Anh cả, gói kỹ cho anh rồi đấy, bên dưới có mấy miếng thịt khô em tự làm”
“Không cần đưa cho anh đâu, em giữ lại mà dùng”
Ninh Thanh Trí làm bộ định lấy thịt trong túi ra, bị Ninh Tịch Nguyệt ngăn lại.
“Em có nhiều lắm, ăn không hết đâu. Anh quên em từng kể với anh là em nhặt
được cả một con heo à, thịt nhiều lắm, anh cứ yên tâm cầm đi”
Anh cô ở trên núi mỗi ngày bận rộn lại không tiện, cô thì không thiếu thịt, coi
như để cải thiện bữa ăn cho anh.
Ninh Tịch Nguyệt ghé sát Ninh Thanh Trí nói nhỏ: “Lúc nào rảnh anh cứ lén
xuống tìm em, em làm đồ ngon cho anh ăn, cải thiện bữa ăn cho anh”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng – vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh
Hốc mắt Ninh Thanh Trí ửng đỏ, cảm động gật đầu: “Được, cảm ơn em gái, bản
thân em cũng không được bạc đãi mình đâu đấy, nên ăn thì ăn, nên mua thì
mua”
Ninh Tịch Nguyệt vẫy tay: “Được rồi, anh đi đi, em không làm lỡ việc của anh
nữa”
Tiễn anh cả đi, Ninh Tịch Nguyệt rửa mặt đánh răng xong liền trở về nằm
trên giường đất, định dùng ý thức vào trong chuẩn bị học tập, nghiên cứu bí
tịch làm đẹp dưỡng nhan và dưỡng sinh.