Sau Khi Cô Nàng Tiểu Thư Trí Thức Xuống Nông Thôn, Bị Anh Chàng Chăn Bò Thô Kệch Ôm Eo.

Chương 33: Ngư lôi nổ tung nhà xí



Phùng Kiến Quân ngất trong nước một lúc thì bị sặc tỉnh. Vừa mới xoay người

hít được một hơi thì cái đầu to đã bị một cánh tay thô kệch siết chặt.

“Thanh niên trí thức Phùng, anh đừng sợ, em đến cứu anh đây”

Tiêu Nguyệt Hoa kẹp cổ Phùng Kiến Quân, một mặt ấn đầu hắn xuống nước,

một mặt bơi vào bờ. Trong lúc đó còn không quên nhanh tay cởi hai cúc áo

của Phùng Kiến Quân ra.

Phùng Kiến Quân nhìn thấy khuôn mặt to như cái mâm của Tiêu Nguyệt Hoa,

một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Hắn liều mạng giãy giụa, muốn thoát

cái đầu khỏi nách Tiêu Nguyệt Hoa. Tiêu Nguyệt Hoa thừa biết ý đồ của hắn,

bèn dùng hết sức bình sinh ấn đầu hắn xuống nước.

Năm kia cô ta đã từng xum xoe với Phùng Kiến Quân, tiếc là đối phương chê

cô ta. Năm nay cô ta cũng 21 tuổi rồi, cũng đến lúc phải lấy chồng. So với việc

vớ bừa một gã chân đất ở quê, thì chắc chắn thanh niên trí thức thành phố vẫn

hơn đứt. Trên không có bố mẹ chồng quản thúc, dưới không phải đối phó với

họ hàng nhà trai, xung quanh toàn là người nhà mẹ đẻ mình, gả cho ai cũng

không sướng bằng. Huống chi, lỡ mai này Phùng Kiến Quân được về thành

phố, cô ta cũng có thể đi theo hưởng phúc.

Cho nên, cục vàng này ai cũng đừng hòng cướp, kẻ nào dám thò tay vào, đừng

trách cô ta lấy máu tế cờ. Phùng Kiến Quân thân là đàn ông sức dài vai rộng

mà bị Tiêu Nguyệt Hoa dìm cho ngất lịm dưới nước. Dây dưa một hồi, Tiêu

Nguyệt Hoa lúc này mới tăng tốc kéo hắn vào bờ. Nếu không sợ gã thanh niên

trí thức này chết thật thì cô ta còn muốn cù cưa thêm lúc nữa.

Bên kia sông, Tô Thanh Từ bơi chó gặp dòng nước xiết, cả người bắt đầu chao

đảo. Cô nghe được tiếng bàn tán bên bờ, không cần quay lại cũng biết chắc

đang có cả đống người vây xem. Lúc này, cô hận tên tiện nhân Phùng Kiến

Quân thấu xương. Cũng tự trách mình quá mềm lòng, rõ ràng biết hắn là mối

đe dọa mà lại không ra tay triệt để. Giờ chỉ còn cách dùng hết sức bình sinh

bơi sang bờ bên kia. Quay lại là không thể nào, thời buổi này ai nhảy xuống

cứu vớt động chạm da thịt là coi như phải gả cho người ta. Nếu không, lời da

tiếng vào cũng đủ ép người ta vào đường chết. Cô mới mười mấy tuổi, cơm

no áo ấm, đầu óc có vấn đề mới đi lấy chồng lúc này.

Tống Cảnh Chu nhìn Tô Thanh Từ đang đuối sức rõ rệt, cầm cần câu vội vàng

chạy lên cầu. Vung cần một cái, lưỡi câu móc trúng cổ áo sau gáy Tô Thanh

Từ.

Gáy đau nhói, lưỡi câu sượt qua da thịt cô rồi móc chặt vào cổ áo. Tống Cảnh

Chu ở trên cầu kéo cần về phía bờ bên kia. Tô Thanh Từ nương theo lực kéo đó,

guồng tay chân bơi nhanh hơn.

Tiêu Nguyệt Hoa vào đến bờ, ôm Phùng Kiến Quân đi lên, sau đó như bị vấp

ngã, nằm sóng soài ra đất. Phùng Kiến Quân trùng hợp thay lại nằm đè lên

người Tiêu Nguyệt Hoa. Cô nàng thở hồng hộc vẻ mệt nhọc.

“Ui chao, cậu thanh niên trí thức Phùng nhìn thì tháo vát thế mà hóa ra là vịt

cạn à”

“Chậc chậc, các bà nhìn xem hai người kìa, ôm nhau chặt thế, cậu Phùng này

chạy không thoát rồi”

“Bà đừng có ghen tị, con bé Nguyệt Hoa cũng đâu có kém, cả cái đội sản xuất

này được mấy người đàn bà làm được 10 điểm công? Nguyệt Hoa nhà người ta

là một trong số đó đấy, nói không chừng cậu Phùng lấy được Nguyệt Hoa còn

là vớ bở ấy chứ”

“Đúng đấy, Nguyệt Hoa làm được 10 điểm công, nhưng ăn cũng hết 10 điểm

công. Ăn được là phúc, bà không thấy Nguyệt Hoa đấy à, lưng to vai rộng, cái

mông kia nhìn là biết đẻ sòn sòn ba năm hai đứa”

Thím Tiêu đẩy đám đông chen vào, đập vào mắt là cô con gái đang nằm dang

tay chân dưới đất, bên trên là cậu thanh niên trí thức Phùng nằm bất động.

“Ối giời ơi ~”

Thím Tiêu hét lên một tiếng như chuột chũi, lao vào hai người. Kéo phắt Phùng

Kiến Quân ra, không nói hai lời, giáng cho hai cái tát nổ đom đóm mắt.

“Đồ lưu manh, tao cho mày giở trò lưu manh này”

Phùng Kiến Quân đang ngất lịm vì bị dìm nước, nhờ hai cái tát trời giáng này

mà hồi dương. Vừa mở mắt ra đã thấy khuôn mặt e thẹn, ngượng ngùng của

Tiêu Nguyệt Hoa ướt sũng nước, đầu dính đầy rong rêu.

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu

Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.

Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt

Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.

Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ

♥♥

.

Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

“Mẹ, sao mẹ lại đánh người ta, anh ấy có biết gì đâu” Tiêu Nguyệt Hoa đau

lòng không thôi. “Là con tự nhảy xuống cứu anh ấy, mẹ đừng có đánh người

ta hỏng người ra. Thanh niên trí thức Phùng, anh Phùng, anh có sao không?”

thon-bi-anh-chang-chan-bo-tho-kech-om-eo/chuong-33-ngu-loi-no-tung-nha-

xihtml]

Phùng Kiến Quân yếu ớt ngẩng đầu liếc nhìn đám đông vây xem, rồi lại nhắm

mắt ngất đi lần nữa. Lần này là tức đến ngất.

Thím Tiêu run rẩy nắm chặt bàn tay, chẳng lẽ mình ra tay nặng quá thật à?

Nhìn nửa khuôn mặt sưng vù tím tái của Phùng Kiến Quân, bình thường bà

đánh người đâu có hiệu quả rõ rệt thế này? Đám thanh niên trí thức thành

phố này đúng là yếu nhớt.

“Nhìn cái gì mà nhìn, vây quanh đây làm gì, không đi làm việc à? Để lại hai

người khiêng thanh niên trí thức Phùng về, còn lại giải tán đi làm việc” Đại đội

trưởng mặt đen sì chạy tới quát tháo.

Bên kia sông, Tô Thanh Từ vất vả lắm mới bò được lên bờ, đưa tay sờ gáy, thấy

tay dính máu đỏ tươi.

“Cú móc này của anh ít nhiều cũng mang tư thù cá nhân đấy. Nhưng mà thôi,

vẫn phải cảm ơn anh”

Tống Cảnh Chu khoanh tay trước ngực, cà lơ phất phơ nói: “Chẳng lẽ cô còn

muốn tôi giống Phùng Kiến Quân, nhảy xuống ôm ấp cô chắc? Cô chịu được

chứ tôi thì không đâu nhé. Không phải chỉ phụ nữ các cô mới cần giữ mình, tôi

cũng phải giữ gìn trinh tiết của tôi chứ, ai cũng đừng hòng chạm vào tôi! Nhỡ

đâu tôi cũng bị Tiêu Nguyệt Hoa kéo đi, thì tôi thà đâm đầu chết quách đi

để bảo toàn danh tiết còn hơn”

Khóe mắt liếc nhanh bộ quần áo ướt sũng dính chặt vào người Tô Thanh Từ,

hắn cởi chiếc áo khoác ngắn ném qua.

“Mau về nhà thay quần áo đi, tôi xuống sông dắt trâu đây, quần áo cô cầm hộ

tôi trước”

Thay quần áo xong quay lại, Tô Thanh Từ lôi thằng bé Liên Thuận ra đánh

cho một trận tơi bời.

“Nói, tại sao lại ném pháo vào trâu của tao? Ai đưa pháo cho mày?”

Liên Thuận nước mắt lưng tròng lùi lại: “Chị dám động vào tôi thử xem, tôi

mách bà nội tôi đấy”

“Á ~ Đồ không biết xấu hổ, người lớn mà đánh trẻ con”

“Có nói không?”

“Em nói, em nói, hu hu hu” Thằng bé tám chín tuổi khóc sùi bong bóng mũi.

“Là thanh niên trí thức Phùng, anh Phùng bảo pháo có thể làm nổ tung bãi cứt

trâu. Có thể nổ ra một bông hoa to”

Tuy biết chuyện này không thoát khỏi liên quan đến hắn, nhưng Tô Thanh Từ

vẫn tức điên người.

Phùng Kiến Quân tỉnh lại trong điểm thanh niên trí thức, nhìn ánh mắt thương

hại của Lưu Quần Phúc và anh em nhà họ Mạnh. Hắn cũng biết mình sắp phải

đối mặt với điều gì. Hắn đã chôn chân ở đại đội Cao Đường này 6 năm, hắn

không thể ở lại đây mãi mãi. Càng không thể cưới một người phụ nữ nông

thôn. Nhớ đến khuôn mặt của Tiêu Nguyệt Hoa, tim hắn đập loạn nhịp vì sợ

hãi.

Chưa kịp để hắn nghĩ ra đối sách gì, hắn đã buộc phải chấp nhận sự chăm sóc

tận tình của Tiêu Nguyệt Hoa.

Nguyên nhân là, sáng hôm sau khi hắn đi vệ sinh, Tô Thanh Từ đã ném một

quả “ngư lôi” không nhỏ vào trong.

Bùm một tiếng nổ lớn.

Khi mọi người chạy đến xem, chỉ thấy cái nhà xí lợp tranh đã sập tan tành.

Phùng Kiến Quân quần tụt đến mắt cá chân, người dính đầy chất thải, lộ ra cái

mông trắng hếu, đang nằm sấp trên mặt đất không động đậy nổi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.