Mãi một lúc lâu sau, Phùng Kiến Quân mới vừa thẹn vừa giận rên rỉ thành
tiếng.
Lưu Quần Phúc và anh em nhà họ Mạnh phải lấy hết can đảm mới dám dội cho
hắn mấy thùng nước, rồi khiêng đi trạm xá. Bác sĩ chẩn đoán đùi phải nứt
xương, tay trái gãy xương, cả tay và chân đều bó bột, phải nằm liệt giường nghỉ
ngơi một tháng.
Bên kia, Tiêu Nguyệt Hoa vừa mới làm công tác tư tưởng cho thím Tiêu xong.
Đang lo không biết làm sao để Phùng Kiến Quân nhả ra lời đồng ý, nghe được
tin tốt này, cô ả biết cơ hội đã đến.
Thím Tiêu cực kỳ không tình nguyện, trong nhà đã có một cô thanh niên trí
thức rồi, giờ lại thêm một cậu nữa. Thanh niên trí thức toàn là đồ đẹp mã mà
vô dụng, lúc đầu bà cũng thấy Thẩm Xuân Đào tốt lắm, giờ nhìn xem, suốt
ngày mặt ủ mày chau, chán chết đi được.
“Nguyệt Hoa à, không phải mẹ không tin mắt nhìn của con, nhưng con tìm nó
thà tìm bừa một thằng trai tráng trong đội còn hơn. Trong thôn ngoài xóm
thiếu gì đứa hỏi thăm con, sao con cứ nhất quyết nhắm trúng nó thế?”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ
♥♥
.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Đừng nhìn Tiêu Nguyệt Hoa nhan sắc hạn chế, nhưng được cái tháo vát, dáng
người phốp pháp, rất được lòng các bà mẹ chồng.
“Con phải hiểu là, nếu con theo nó, sau này cũng chẳng có nhà chồng ở bên
cạnh đỡ đần, có chuyện gì cũng không ai phụ giúp đâu”
“Mẹ, con không sợ, không có nhà chồng càng tốt, chẳng phải còn có nhà mẹ
đẻ ngay bên cạnh sao? Lúc con có chuyện, mẹ chẳng lẽ đứng nhìn?”
Thím Tiêu nghẹn lời: “Nhưng thằng Phùng đó rõ ràng không ưng con, con thế
này gọi là gì, dưa hái xanh không ngọt đâu”
“Ngọt hay không ai biết được? Anh ấy không ưng con, con ưng anh ấy là được.
Con cũng đâu phải đứa dễ bắt nạt, chỉ cần anh ấy không ra ngoài mèo mỡ, an
phận sống với con, con quan tâm gì ngọt với chả nhạt. Nếu anh ấy không chịu
yên ổn sống, con đánh gãy chân. Hừ, mẹ đừng khuyên nữa, tại sao anh hai
cưới được thanh niên trí thức mà con lại không thể lấy thanh niên trí thức?
Trong lòng mẹ con chỉ xứng với mấy gã chân đất mắt toét thôi à? Hay là mẹ
vẫn đang tính toán dùng tiền sính lễ của con để cưới vợ cho thằng tư? Mẹ
đừng có mơ, vợ ai người nấy cưới, đừng hòng tính kế lên người con. Kể cả con
có tiền sính lễ thật, con cũng chẳng để lại cho nó một xu, nó là con trai mẹ
chứ không phải con con đẻ ra. Ai đẻ người nấy lo, sính lễ của con sau này là để
dành cho con trai con”
Thím Tiêu nghiến răng, con gái bà đúng là “sói diệt”, trong lòng chỉ biết có
mình, ích kỷ vô cùng. Nuôi bao nhiêu năm tốn cơm tốn gạo, cái tính nết này
chắc giống hệt con mụ cô nó, đồ bạch nhãn lang. Khó khăn lắm mới nuôi đến
lúc biết kiếm công điểm, nó ăn cũng ngày càng nhiều, kiểu ăn no căng rốn rồi
vẫn phải nhét thêm, ai cũng đừng hòng chiếm của nó một hạt gạo.
Đừng nhìn giờ nó kiếm được 10 điểm công, nhưng quanh năm suốt tháng nhà
chả giữ lại được mấy điểm của nó. Không cho ăn no là nó không đi làm. Lần
trước vợ chồng Tiêu Toàn Quý bàn chuyện dùng tiền sính lễ của nó để cưới vợ
cho thằng ba, bị nó nghe được. Đêm hôm đó nó đánh thằng ba một trận nhừ
tử. Sợ đến mức bà cũng không dám nhắc chuyện xem mắt nữa.
Đứa con này coi như nuôi phí cơm. Tiền sính lễ thím Tiêu cũng lười đòi, không
vào túi mình thì cũng công cốc. Ai làm gì thì làm, bà mặc kệ.
“Mẹ, mẹ đừng có xị cái mặt ra thế. Con gái mẹ lấy được thanh niên trí thức có
văn hóa, mẹ nói ra cũng mát mặt chứ bộ. Chứng tỏ con gái mẹ ưu tú, mẹ nuôi
khéo. Hơn nữa, con tuy không nhiều lương tâm lắm, nhưng dù sao cũng phải lo
cho nhà mẹ đẻ chứ. Con đâu thể bỏ cả nhà chồng lẫn nhà mẹ đẻ được? Con
mà được vào thành phố ăn lương thực nhà nước, con quên mẹ được chắc?”
Sắc mặt thím Tiêu dịu lại đôi chút: “Hừ, tao còn trông mong được vào mày
chắc? Cái tính nết của mày tao còn lạ gì? Ăn thịt kho tàu no căng rốn cũng chả
nhớ đến con mẹ già này đâu. Chuyện đã đến nước này rồi, giờ nói gì cũng
muộn. Thanh danh hỏng hết rồi”
thon-bi-anh-chang-chan-bo-tho-kech-om-eo/chuong-34-thu-cua-ba-noihtml]
Haizz, con gái lớn không quản được nữa, thím Tiêu bực bội vô cùng.
“Mày thích làm gì thì làm! Đường mày tự chọn, sau này đừng có khóc lóc với
tao là được”
“Mẹ, là mẹ nói đấy nhé. Vậy tan làm hôm nay con đến điểm thanh niên trí thức
chăm sóc anh Phùng nhé? Mẹ bảo anh Phùng cũng xui xẻo thật. Đi nhà xí thôi
mà cũng bị sập hố. Ông đại đội trưởng cũng thế, xây nhà mà không biết sửa
sang lại cái nhà xí cho người ta!”
Những ngày tiếp theo, Phùng Kiến Quân cứ mở mắt ra là thấy khuôn mặt thâm
tình của Tiêu Nguyệt Hoa. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, hắn suýt bị tra tấn
thành bệnh thần kinh, cả người gầy rộc đi một vòng. Cô nàng Tiêu Nguyệt Hoa
này hiền huệ quá mức cho phép. Lau người, bón cơm, lật người, dọn vệ sinh,
đến đi tiểu cũng đòi cầm “cái ấy” giúp hắn.
Ở điểm thanh niên trí thức, ngày nào cũng nghe thấy tiếng gầm rú như rồng dữ
của Phùng Kiến Quân. Khiến cho cả điểm nhìn Tô Thanh Từ với ánh mắt đầy
sợ hãi. Mọi người đều không ngốc, mục đích trước đó của Phùng Kiến Quân ai
cũng nhìn ra. Ngay cả chuyện Phùng Kiến Quân bị nổ tung nhà xí, họ cũng
nghi là do Tô Thanh Từ làm, nhưng không có bằng chứng.
Cánh đàn ông lại càng nơm nớp lo sợ, thầm nhủ tuyệt đối không được rơi
xuống nước, nếu không chẳng biết sẽ bị ai vớt lên. Gặp người rơi xuống nước
cũng tuyệt đối không được lại gần, cứ vắt chân lên cổ mà chạy là thượng sách.
Nếu không hạnh phúc cả đời này coi như đi tong.
Mùa xuân trôi qua rất nhanh, trong khoảng thời gian này, Tô Thanh Từ cũng
nhận được một lá thư từ bà nội. Trọn vẹn hai trang giấy, trong đó hơn một
trang là chửi bới Tô Nghị và Tần Tương Tương. Tô Thanh Từ qua trang thư
cũng cảm nhận được sức sống mãnh liệt của bà Lý Nguyệt Nương.
Lý Nguyệt Nương trong thư không hề giấu giếm cháu gái. Bà kể mình ở tuổi
này bị khu phố phân công đi dọn nhà vệ sinh công cộng. Nếu không phải Tần
Tương Tương đâm chọc sau lưng thì bà đâu phải chịu cảnh khổ sở này. Tô
Trường Khanh và Từ Vị Hoa bị Ủy ban Cách mạng đưa đi, bặt vô âm tín.
Bà muốn tống cả nhà Tô Nghị vào tù, không ngờ Tần Tương Tương còn tàn
nhẫn hơn bà, trực tiếp mang theo con cái cắt đứt quan hệ với Tô Nghị. Cái gã
Tô Nghị kia không hổ danh là kẻ vì cách mạng mà quyên góp cả gia sản làm
cha mẹ tức chết, đúng là lòng dạ toàn chứa Đảng và Nhà nước.
Trong thời kỳ nhạy cảm này mà bị bắt vào, ai cũng tưởng ông ta tiêu đời rồi.
Không ngờ ông ta ở trong đó viết mười ngày tài liệu tường trình thì được thả
ra, cũng may ông ta không biết là do bà tố cáo. Thế là bà lại lon ton chạy đến
trước mặt Tô Nghị bơm đểu Tần Tương Tương, dỗ ngọt cái gã ngốc đó xoay
như chong chóng.
Bước tiếp theo là lừa Tô Nghị dùng các mối quan hệ để tra xem con trai con
dâu bị đưa đi đâu. Tốt nhất là đổi tên cho họ, tránh để Tần Tương Tương giở
trò ngáng chân.
Cuối thư bà dặn dò Tô Thanh Từ cứ yên tâm ở lại nông thôn, mấy năm tới đừng
nghĩ đến chuyện về thành phố. Bây giờ trong thành phố loạn lạc lắm, chuyện
trong nhà cũng bảo cô đừng bận tâm, bảo vệ tốt bản thân là quan trọng nhất.
Vợ chồng Tô Trường Khanh đã có bà lo, nếu có tin tức bà sẽ báo lại.
Phải nói là sau khi nhận được thư, trái tim đang treo lơ lửng của Tô Thanh Từ
cũng an tâm phần nào. Nhưng cũng chỉ là an tâm một chút thôi, trong lòng cô
hiểu rõ. Hiện tại không biết bố mẹ đi đâu, cô cũng chẳng có cách nào. Nhưng
cô biết, tình cảnh của bố mẹ sẽ không lạc quan như những gì bà nội thể hiện.
Cô từng nghe không ít chuyện về thời kỳ này. Biết giới trí thức và nghiên cứu
viên thảm đến mức nào. Bị bắt nạt, sỉ nhục là chuyện thường, nếu bị đưa đến
những đội sản xuất hay nông trường khắc nghiệt, ai cũng có thể chà đạp, ban
ngày lao động khổ sai, tối về còn phải học tập và kiểm điểm, bị đánh mắng,
ăn không đủ no mặc không đủ ấm là chuyện như cơm bữa. Rất nhiều trí thức
đã không thể sống sót trở về, người may mắn về được cũng mang theo đầy
bệnh tật.
Cũng không trách được Lý Nguyệt Nương tức giận đến mức muốn dìm chết
cả nhà Tô Nghị và Tần Tương Tương. Đổi là ai cũng sẽ tàn nhẫn như vậy thôi.