Sợi xích chiếc xe đạp Đại Giang 28 suýt nữa thì bị Tống Cảnh Chu đạp đến
mức tóe lửa. Điều này khiến Tô Thanh Từ cảm nhận rõ rệt tâm lý “giữ mạng là
trên hết” của hắn.
Đạp xe rời khỏi thị trấn một đoạn khá xa, Tống Cảnh Chu mới từ từ giảm tốc
độ.
“Hôm nay trên trấn nghe nói là truy bắt đặc vụ, loạn cào cào cả lên, đến cái
chợ đen cũng bị càn quét”
Tô Thanh Từ kinh hãi: “Anh không mua được thịt à???”
Tống Cảnh Chu nghẹn họng: “Tôi nói này cái đồ vô lương tâm kia, cô có tí tình
người nào không hả? Nguy hiểm như thế mà cô chỉ quan tâm đến thịt, không
thèm hỏi thăm tôi lấy một câu sao?”
“Thì chẳng phải anh vẫn bình an vô sự đây thây? Cho nên là anh mua được thịt
rồi chứ gì?? Rốt cuộc là có mua được hay không?”
“Mua được, mua được rồi”
Xe đạp lao vun vút trong đường núi, chẳng mấy chốc đã về đến cổng thôn Cao
Đường. Lần này không đợi Tống Cảnh Chu mở miệng, xe vừa giảm tốc, cô đã tự
giác nhảy xuống.
“Được rồi, đến đây thôi. Mua được cho tôi bao nhiêu thịt thế?”
Tống Cảnh Chu dời nắp đậy cái giỏ xe, xách ra một tảng thịt.
“Oa, thịt ngon quá, tôi thích nhất là loại thịt ba chỉ bảy phần nạc ba phần mỡ
này đấy”
Cô là người không có thịt thì không vui, dù là ở đời sau, làm một tiểu tư sản
giàu có, cô vẫn thích ăn thịt ba chỉ kho tàu. Thịt nạc quá ăn cứ thấy khô khốc
lại dắt răng, cô không thích.
“Chỗ này tổng cộng bảy cân”
“Còn thừa bao nhiêu tiền?” Tô Thanh Từ xòe tay ra.
Tống Cảnh Chu liếc xéo cô, bày ra bộ dạng “ông đây không dễ chọc đâu nhé”.
“À, cái đó. thừa thì tôi cũng không lấy lại đâu, coi như mời anh uống nước,
cảm ơn nhé” Tô Thanh Từ sờ sờ mũi, xách tảng thịt chạy biến.
“Lương tâm cô mọc sau lưng à? Thịt chợ đen, tận hơn bảy cân, mười đồng bạc
mà đòi có thừa?” Tống Cảnh Chu bực bội lẩm bẩm: “Đáng lẽ phải hỏi tôi phải
bù thêm bao nhiêu tiền mới đúng chứ?”
Tô Thanh Từ ném thịt vào trong nông trường, vừa bước vào điểm thanh niên trí
thức đã cảm thấy bầu không khí bên trong không đúng lắm. Đặt cái gùi xuống,
cô kéo Lý Lệ đang rửa rau lại hỏi:
“Sao thế? Cô ấy khóc cái gì vậy?”
thon-bi-anh-chang-chan-bo-tho-kech-om-eo/chuong-40-thanh-nien-tri-thuc-bi-
bat-nathtml]
Lúc này điểm thanh niên trí thức im phăng phắc, chỉ nghe thấy tiếng nức nở
của Chu Tuệ Quyên. Ngay cả Trần Hải Anh ngày thường hay nhảy nhót lung
tung giờ cũng ngồi ngẩn ngơ trên giường không nói lời nào.
Lý Lệ kéo Tô Thanh Từ nói nhỏ: “Chị ấy đang buồn đấy. Lần trước Thẩm Xuân
Đào bụng mang dạ chửa làm việc nhà bị ngã dẫn đến sinh khó, nhưng nhà
chồng nhất quyết không chịu đưa đi bệnh viện, còn mắng chị ấy là thanh niên
trí thức thành phố vô dụng, có cái trứng cũng không đẻ xong. Vất vả lắm cửu
tử nhất sinh mới sinh được đứa con gái, lại bị nhà chồng ghét bỏ. Giờ còn
chưa ra tháng đã phải gánh đồ ra giếng giặt rồi. Nghe nói lần trước băng huyết
nhiều lắm, mặt mày trắng bệch như ma, người gầy như que củi”
“Hôm nay chị Lưu Phương – thanh niên trí thức gả sang thôn bên cạnh cũng
khóc lóc chạy về, người bị đánh đầy thương tích. Dân làng ở đây chẳng
những không ai chịu nói đỡ một câu, còn bảo chắc chắn là làm chuyện gì sai
trái nên mới bị đánh. Mọi người nghĩ đến hoàn cảnh của mình nên đều thấy
khó chịu. Thanh Từ ơi, mình cũng sợ lắm, cậu bảo nhỡ chúng ta mãi không
được về thành phố, có khi nào cũng phải vớ bừa một người ở đây để gả đi như
họ không? Rồi cũng bị bắt nạt, không có nhà mẹ đẻ làm chủ”
Lý Lệ nói đến đây thì giọng đã nghẹn ngào.
Tô Thanh Từ an ủi: “Sẽ không đâu, chúng ta còn trẻ, còn thời gian mà. Nhất
định sẽ được về”
Bên kia Chu Tuệ Quyên nghe tiếng Tô Thanh Từ an ủi Lý Lệ, lại càng khóc to
hơn. Năm nay cô ấy đã 24 rồi, còn có thể kéo dài được bao nhiêu năm nữa?
Trần Hải Anh thì như bị dao đâm vào ngực, ở đây cô ta lớn tuổi nhất, đã là
gái lỡ thì 25 tuổi rồi. Hiện tại ngày về thành phố còn xa vời vợi, nhưng tuổi tác
của các cô thì không đợi ai.
Không chỉ nhóm nữ thanh niên trí thức, ngay cả cảm xúc bên phía nam cũng
rất sa sút. La Tùng và Lư Lâm Bình thì còn đỡ vì mới đến chưa lâu. Nhưng anh
em Mạnh Trường Tú, Mạnh Trường Hoa đã ở hơn hai năm sắp sang năm thứ
ba, còn Lưu Quần Phúc thì đã ở hơn bốn năm rồi. Sự kham khổ nơi thôn quê đã
sớm mài mòn nhiệt huyết và ngạo khí lúc mới đến của họ.
Ở đây bất kỳ thanh niên trí thức nào cũng có trình độ văn hóa tốt nghiệp cấp
hai trở lên, ai cũng từng thấy sự phồn hoa của thế giới bên ngoài. Không ai
cam tâm tình nguyện bị nhốt cả đời ở cái đại đội Cao Đường này để cuốc đất
trồng rau.
Sau bữa cơm chiều đơn giản, mọi người như thường lệ ngồi ngoài sân hóng
mát trò chuyện.
“Bất kể ngày thường chúng ta chung sống thế nào, nhưng ra bên ngoài chúng
ta càng phải đoàn kết. Hôm nay vết thương trên người Lưu Phương mọi người
đều thấy rồi đấy. Tại sao cô ấy lại khóc lóc chạy về điểm thanh niên trí thức?
Bởi vì cô ấy không còn chỗ nào để đi, nhà mẹ đẻ tuốt tận Sơn Tây xa xôi”
“Không nói đến Lưu Phương, ngay cả những nữ thanh niên trí thức gả đi từ
điểm của chúng ta, trừ một vài người sống tạm ổn, còn lại đa phần đều bị nhà
chồng coi thường. Một nguyên nhân quan trọng là do họ không có nhà mẹ đẻ
chống lưng. Cho nên, tôi cảm thấy thanh niên trí thức chúng ta càng phải bện
chặt thành một sợi dây thừng. Chúng ta không những phải đoàn kết với các
đồng chí chưa kết hôn, mà càng phải đoàn kết với những đồng chí đã lập gia
đình”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ
♥♥
.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
“Tuệ Quyên, cô có ý kiến gì hay thì cứ nói ra đi” Trần Hải Anh phe phẩy cái
quạt hương bồ vội vã nói.
Chu Tuệ Quyên uống một ngụm nước rồi tiếp tục: “Tôi nghĩ thế này, những
người bị bắt nạt như Lưu Phương và Thẩm Xuân Đào, chúng ta không thể bỏ
mặc. Nếu nhà chồng bắt nạt họ vì không có nhà mẹ đẻ, thì điểm thanh niên trí
thức chúng ta phải cứng rắn lên. Sau này điểm thanh niên trí thức chính là nhà
mẹ đẻ của họ. Cô gái nào bước ra từ đây mà bị bắt nạt quá đáng, chúng ta là
người nhà mẹ đẻ phải đứng ra làm chủ cho họ. Bất kể có tác dụng hay không,
ít nhất thái độ của chúng ta phải rõ ràng, để mọi người hiểu rằng thanh niên trí
thức từ nơi khác đến không dễ bắt nạt như vậy. Muốn bắt nạt chị em gả đi của
chúng ta thì cũng phải xem người nhà mẹ đẻ này có đồng ý hay không”
“Tôi tính thế này, chuyện khác chưa nói, trước mắt quan trọng nhất là chỗ Lưu
Phương và Thẩm Xuân Đào, chúng ta phải cùng nhau đi một chuyến. Thể hiện
thái độ, gây chút áp lực cho hai nhà đó. Ngày thường rảnh rỗi cũng có thể tụ
tập các chị em lại để tâm sự trò chuyện. Mọi người cổ vũ lẫn nhau, hỗ trợ lẫn
nhau, có khó khăn gì cùng nhau nghĩ cách. Còn hơn là cứ như bây giờ, giống
như bông hoa trôi dạt bị người ta chà đạp”
mưa chắn gió cho các chị em đi trước, sau này mới có người che mưa chắn gió
cho chúng ta”
Trần Tú Hương và Trần Hải Anh giơ hai tay tán thành, Lý Lệ cũng vỗ tay theo.
Ngay cả nhóm nam thanh niên trí thức cũng thấy đây là một ý kiến hay.
Mọi người hào hứng bàn bạc xem ngày mai sẽ đấu trí đấu dũng với dân làng
địa phương thế nào. Bầu không khí nặng nề ban nãy lập tức tan biến.