Bà bế Nguyễn Kiều Kiều vào bếp, dỗ nàng ngồi lên chiếc ghế đẩu nhỏ, rồi lại
tiếp tục làm việc.
Bếp lò ở nông thôn hiện nay đều lưu hành kiểu hai nồi lớn nhỏ. Trong nồi lớn,
Nguyễn Lâm thị đang xào một đĩa rau xanh, nồi nhỏ nấu một nồi khoai lang đỏ
thi thoảng lẫn vài hạt gạo, đó là cơm cho cả nhà hôm nay. Bên trên cùng có
một cái bát sắt tráng men, bên trong là cháo gạo trắng nấu với thịt băm
nhuyễn, là món chuyên dành riêng cho Nguyễn Kiều Kiều.
Nhà họ Nguyễn hiện tại vẫn chưa phất lên, cho nên ngoại trừ Nguyễn Kiều Kiều
được ăn gạo trắng tinh, những người khác trong nhà họ Nguyễn đều chỉ có thể
ăn cho no bụng. Nhưng dù là vậy, ở trong thôn này cũng đã được coi là gia
đình giàu có rồi.
Kiếp trước Nguyễn Kiều Kiều là một con mèo hoang, vì đã khai mở linh trí nên
nhiều khi sẽ không nhặt rác rưởi để ăn, dẫn đến việc thường xuyên bữa đói bữa
no.
Bây giờ nhìn thấy bát cháo thịt này, đôi mắt to của nàng trở nên sáng lấp lánh,
nhìn chằm chằm không chớp mắt, còn vô thức nuốt nước miếng.
Nguyễn Lâm thị múc rau xanh ra, nhìn thấy dáng vẻ thèm thuồng này của
Nguyễn Kiều Kiều thì bật cười: “Kiều Kiều đói bụng rồi phải không?”
Nguyễn Kiều Kiều có chút ngượng ngùng gật đầu.
Nguyễn Lâm thị bị dáng vẻ đáng yêu này chọc cười, tiến lên hôn nàng một cái,
lúc này mới đưa tay đi bưng bát cháo thịt trong nồi ra.
Bà da dày thịt béo, dùng tay trần bưng cũng không sợ nóng, nhưng lại sợ làm
bỏng bé ngoan của mình, bèn gọi vọng ra ngoài một tiếng “Tiểu Bát”, liền thấy
một cậu bé mập mạp chừng tám chín tuổi chạy vào.
“Thằng Bát, đút cơm cho em gái mày, đừng làm nó bỏng biết không?” Nguyễn
Lâm thị bưng bát rau vừa đi ra sân vừa dặn dò.
nien/chuong-4-trong-sinh-4.html]
“Bà nội, cháu biết rồi ạ” Cậu bé mập mạp lon ton chạy theo sau, ngoan ngoãn
trả lời. Cậu là con trai út của người con thứ ba nhà Nguyễn Lâm thị, năm nay
mới tám tuổi, cậu thích nhất là cô em gái nhỏ nhắn, non nớt hơn mình này.
“Không được ăn vụng đâu đấy” Nguyễn Lâm thị cũng chẳng hề che giấu sự
thiên vị của mình, sợ thằng cháu tham ăn, sau khi đặt bát lên ghế đẩu lại
nghiêm túc dặn dò thêm lần nữa.
Cậu bé mập mạp ngửi mùi thịt mà nuốt nước miếng ừng ực, nhưng vẫn ngoan
ngoãn gật đầu. Cậu biết sức khỏe em gái không tốt, cần ăn đồ ngon để tẩm
bổ. Tuy cậu cũng muốn ăn, nhưng tuyệt đối sẽ không ăn vụng đồ của em gái.
Sau khi dặn dò kỹ lưỡng, Nguyễn Lâm thị mới xoa đầu Nguyễn Kiều Kiều, bước
đi đầy lưu luyến, rất không nỡ mà rời khỏi bếp.
Tiểu mập mạp vừa thấy bà nội không ở đây, cả người cũng thả lỏng hẳn. Trước
tiên cậu cười lấy lòng với Nguyễn Kiều Kiều, sau đó mới cầm thìa múc một
muỗng cháo thịt. Thịt băm trộn lẫn với cơm tẻ thơm lừng, cậu muốn giúp em
gái thổi cho nguội, nhưng vừa thổi, mùi thơm kia cứ xộc thẳng vào mũi, làm
cậu thèm đến mức suýt nữa thì tống cả muỗng vào miệng mình. Cũng may cậu
còn chút lý trí cuối cùng, đưa cái thìa đến trước miệng nhỏ của Nguyễn Kiều
Kiều.
“Muội muội ăn đi, ca ca thổi rồi, không nóng đâu”
Nguyễn Kiều Kiều nhìn cậu bé mập mạp trước mặt, lại nhìn cái thìa, nghi ngờ
không biết bên trong có dính nước miếng của cậu ta không, nhưng rốt cuộc
không thắng nổi con sâu thèm ăn trong bụng, nàng ngậm lấy thìa, chóp chép
vài cái đã nuốt xuống bụng.
Tốc độ của tiểu mập mạp cũng rất nhanh, Nguyễn Kiều Kiều vừa ăn xong
miếng trước, thìa sau đã được cậu đẩy tới.
Đã lâu lắm rồi Nguyễn Kiều Kiều không được ăn một bữa thoải mái như vậy,
nàng ăn rất vui vẻ. Một bát cháo thịt rất nhanh chỉ còn lại một nửa, mà nàng
cũng đã no rồi, bụng nhỏ căng tròn. Nàng nhìn tiểu mập mạp trước mặt đang
thèm thuồng nuốt nước miếng liên tục, vừa định đại phát từ bi cho cậu ăn
phần còn lại thì nghe thấy bên ngoài truyền đến một trận ồn ào.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Còn chưa kịp phản ứng, một lớn một nhỏ, hai bóng người như cơn lốc xông
vào, kèm theo đó là tiếng chửi bới chanh chua của người phụ nữ: “Cái đồ tạp
chủng đáng chết, còn dám trốn à? Tao thấy mày muốn chết rồi đấy, cút ra
đây cho bà!”