Tiếp đó, một vật đen sì giống như cái gáo bầu bị ném về phía nàng.
Nguyễn Kiều Kiều muốn tránh, nhưng phía sau là bức tường, trước mặt là tiểu
mập mạp, thật sự là không còn đường nào để trốn, chỉ có thể trơ mắt nhìn cái
gáo bầu kia bay tới đầu mình.
“Muội muội!” Tiểu mập mạp hét lên thất thanh, dũng cảm bước lên một bước,
che chắn Nguyễn Kiều Kiều ở sau lưng.
“Bốp!” Cái gáo bầu rơi trúng trán cậu, bát cháo thịt trong tay chưa ăn xong
cũng theo đó rơi xuống đất.
Trán tiểu mập mạp bị đập một cú, trong nháy mắt đỏ lựng lên. Cậu chẳng
màng đến việc mình bị thương, lập tức quay đầu lại xem Nguyễn Kiều Kiều
đang được mình che chắn phía sau, thấy nàng không sao mới yên tâm. Quay
đầu nhìn bát cháo vỡ tan tành dưới đất, cậu ngửa cổ lên bắt đầu gào khóc: “Bà
nội! Bà nội ơi! Thím Lưu ném đồ vào em, em sắp bị ném chết rồi!”
Tiếng cậu vừa dứt, Nguyễn Lâm thị tay vẫn còn cầm cái xẻng nấu ăn hớt hải
chạy vào.
Giống như tiểu mập mạp, đầu tiên bà lao đến trước mặt Nguyễn Kiều Kiều, cẩn
thận nhìn một vòng, hỏi han cục cưng bảo bối, xác định không bị thương mới
quay đầu nhìn sang tiểu mập mạp. Đặc biệt khi nhìn thấy cái bát vỡ dưới chân
cậu và cái gáo bầu bên cạnh, mặt bà lập tức sầm xuống, nhớ tới dáng vẻ hơi
thở thoi thóp của Nguyễn Kiều Kiều mấy ngày trước.
Tiểu mập mạp vừa thấy ánh mắt kia của bà nội liền sợ đến run bắn, lập tức đẩy
hết mọi trách nhiệm lên người phụ nữ đối diện: “Bà nội, đều tại thím Lưu, là
thím ấy muốn ném em, mới làm đổ cơm”
Hiện tại cuộc sống nhà nông cũng không dễ dàng gì, chỉ cần được ăn no đã là
rất tốt rồi, ăn thịt là chuyện vô cùng xa xỉ. Có nhà thậm chí Tết cũng chẳng
được ăn một bữa thịt, nói gì đến ngày thường.
nien/chuong-5-trong-sinh-5.html]
Lưu Mai vừa nhìn thấy cháo thịt dưới đất cùng vỏ trứng gà cách đó không xa,
nghĩ đến con trai mình vừa phải ăn bánh bột ngô muối chua, trong lòng có
chút khó chịu. Mụ chỉ cảm thấy nhà họ Nguyễn thật sự là phí phạm của trời,
đầu óc cũng không bình thường, một đứa con gái “lỗ vốn” như vậy mà cũng
cưng chiều, thật là lãng phí thịt thà trứng gà, chẳng thà đưa cho con trai mụ
ăn còn hơn.
Tuy trong lòng nghĩ thế, nhưng ngoài mặt mụ trăm triệu lần không dám biểu
hiện ra. Nhìn Nguyễn Lâm thị mặt đen sì, mụ làm vẻ mặt hối lỗi nói: “Thím
Nguyễn, tôi cũng không phải cố ý, chẳng qua là thằng ranh con nhà tôi không
nên thân cứ chạy lung tung, tôi cuống quá nên không kìm được, thật sự là ngại
quá”
Nếu là người khác, Lưu thị đã xin lỗi như vậy, dù có xót thịt thì cũng đành bỏ
qua. Tiếc thay, Nguyễn Lâm thị trước giờ chưa bao giờ là người dễ nói chuyện.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Chồng của Nguyễn Lâm thị là Nguyễn Mãn Thương mất sớm, tuy có danh hiệu
liệt sĩ, nhưng bà góa bụa một mình nuôi bốn đứa con trai, hơn nữa lại xuất
thân là tiểu thư con nhà địa chủ, cuộc sống trôi qua vô cùng gian nan. Nếu
không phải tính cách đanh đá, bà đã sớm không trụ nổi.
Lập tức bà trừng mắt nhìn Lưu thị, mắng té tát: “Nhà họ Hứa kia, cái đồ lòng
lang dạ thú, bình thường mày đánh chửi thằng Đại Tư nhà mày chưa đủ,
giờ còn đánh sang tận nhà tao hả? Tao xem mày là chán sống rồi đấy!”
“Thím Nguyễn xem thím nói kìa, tôi đâu có nói là tôi không phải…” Lưu Mai bị
mắng cho xây xẩm mặt mày, muốn biện giải nhưng lời còn chưa nói hết đã bị
Nguyễn Lâm thị chặn họng.
“Không phải cố ý? Mày buông một câu nhẹ tênh không phải cố ý là có thể xóa
bỏ hết mọi chuyện sao? Bé ngoan nhà tao nếu vì kinh sợ mà phát sốt cao, xem
tao không xé xác con mụ độc ác nhà mày ra!”
Nếu là bình thường Nguyễn Lâm thị cũng không đến mức giận dữ như vậy,
nhưng Nguyễn Kiều Kiều mới từ bệnh viện về chưa được mấy ngày. Nghĩ nàng
còn chưa khỏi hẳn, bà cũng chẳng dám tẩm bổ nhiều, mỗi ngày chỉ cho uống
chút cháo gạo trắng, một quả trứng gà. Hôm nay vất vả lắm mới đi trấn trên
mua được ít thịt về, muốn cho nàng tẩm bổ một chút, nào ngờ lại bị con mụ
độc ác này làm hỏng mất.