Mà câu nói này của cậu hoàn toàn chọc điên Liễu Chiêu Đệ. Mụ nắm lấy tai
cậu xách lên, mắng: “Mày lớn rồi, đủ lông đủ cánh rồi phải không, vì một con
nha đầu ti tiện mà dám nói mẹ mày à? Mày cũng không nghĩ xem tao làm vậy
là vì ai, hả?”
Nguyễn Vĩ bị xách tai lôi khỏi ghế, đau đến mức kêu oai oái. Cậu xoay người
giằng ra khỏi tay mụ, quay đầu bỏ chạy, vừa chạy còn vừa hét lên: “Không phải
nha đầu ti tiện, là tiểu công chúa, tiểu công chúa!”
“Cái thằng ranh con chết tiệt này!” Liễu Chiêu Đệ tức điên người. Mụ nhìn
sang Nguyễn Thỉ, vừa định oán thán vài câu thì Nguyễn Thỉ đã đứng dậy khỏi
ghế, nói một câu về phòng làm bài tập rồi đi thẳng, để lại mụ đứng đó tức đến
mức ngực phập phồng, suýt nữa thì nổ tung.
Về điểm này, Nguyễn Thỉ tuy đã là thiếu niên nhưng chưa bao giờ tranh luận
với mẹ, bởi vì cậu biết có nói cũng vô dụng.
Nhà họ Nguyễn đời đời nhiều con trai, trăm năm nay chưa có mụn con gái nào,
vất vả lắm mới sinh được một mình Nguyễn Kiều Kiều. Còn cha mẹ Liễu Chiêu
Đệ sinh năm cô con gái mới được một cậu con trai. Tuy nói “vật dĩ hi vi quý”
(cái gì hiếm thì quý), nhưng quan niệm của mẹ cậu từ nhỏ đã bị vặn vẹo, vĩnh
viễn sẽ không bao giờ hiểu được Nguyễn Kiều Kiều là sự tồn tại như thế nào
trong cái nhà này.
Hơn nữa, so với đám anh em hôi rình, cứng ngắc như đá kia, cậu đương nhiên
thích cô em gái mềm mại, mũm mĩm hơn. Nhìn thấy em ấy, trái tim cũng sẽ
mềm nhũn ra.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Nguyễn Thỉ không nhịn được cong lên. Cậu nghĩ đến
khoản tiền lẻ mình giấu giếm được, tính đợi cuối tuần sẽ dẫn em gái đi mua đồ
ăn ngon. Nuôi em gái béo tròn, phúng phính chính là nguyện vọng của tất cả
anh em bọn họ!
Nguyễn Kiều Kiều gặp lại tiểu phản diện là hai ngày sau đó.
Ánh nắng ban trưa thật ấm áp, Nguyễn Kiều Kiều ngồi trong sân nhà mình, ăn
quả mận đỏ sẫm vừa mới chín tới, chua đến nỗi cả khuôn mặt nhỏ nhăn tít lại.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Cái thứ này chua thật.
nien/chuong-9-nu-chu-len-san-khau-1.html]
Nhưng cái nhà này nghèo thật sự, chỉ có hai quả mận này là Nguyễn Lâm thị
tìm khắp cả cây mận mới thấy.
Nàng gặm cái miệng nhỏ chóp chép, nghe tiếng bước chân dần đến gần bên
ngoài, tò mò ngó ra.
Đứng ở cửa là một cô bé, gầy như que củi, quần áo trên người xám xịt, nhìn
qua là biết đồ cũ đã qua tay nhiều người mặc, giặt đến bạc phếch, sau đó tùy
tiện sửa nhỏ lại.
Cũng may ngũ quan thanh tú, lại dọn dẹp sạch sẽ, cũng coi như là một cô bé
ưa nhìn.
Cô bé thò đầu nhìn vào trong, dường như không dám vào, mãi đến khi nhìn
thấy Nguyễn Kiều Kiều đang ngồi trong sân, đôi mắt mới sáng lên.
“Kiều Kiều!” Cô bé gọi, giọng nói mang theo vài phần thăm dò: “Cậu đỡ chút
nào chưa?” Nói rồi, tay xách một cái giỏ tre rách nát chậm rãi đi vào.
Nguyễn Kiều Kiều dừng động tác gặm mận, hơi ngửa đầu nhìn cô bé dường
như đang tỏa sáng dưới ánh mặt trời kia, sửng sốt một chút, rất nhanh nhận ra
đây chính là nữ chính của cuốn sách —— Ngũ Y Đình.
Ngũ Y Đình dừng lại trước mặt Nguyễn Kiều Kiều, nhìn đôi môi ướt át vì ăn
mận của nàng, lại ngửi thấy mùi trái cây chua ngọt, không nhịn được nuốt
nước miếng đầy thèm thuồng. Như là lơ đãng nhìn thấy quả mận trong tay
nàng, cô bé nhỏ giọng hỏi: “Mận nhà cậu ăn được rồi à? Trông có vẻ ngon
quá”
Nói xong, lại liếm môi.
Cả cái đội này, cũng chỉ nhà họ Nguyễn là có một cây mận và một cây đào. Là
hồi Nguyễn Kiều Kiều mới sinh, Nguyễn Lâm thị cố ý nhờ người từ đội bên
cạnh tốn số tiền lớn bứng cả cây về trồng, chính là để sau này Nguyễn Kiều
Kiều lớn lên có cái mà ăn.