Cơ thể Nguyễn Kiều Kiều còn nhỏ, lại yếu ớt, nghe mọi người nói chuyện một
lúc, nàng bắt đầu buồn ngủ rũ rượi, bất tri bất giác dựa vào người Nguyễn Kiến
Quốc mà thiếp đi.
Nguyễn Kiến Quốc cảm nhận được xúc cảm mềm mại bên hông, quay đầu lại
nhìn thì ánh mắt lập tức dịu đi, ông buông bát đũa, ôm nàng vào lòng.
Ông hạ giọng nói với Nguyễn Lâm thị: “Mẹ, nửa cuối năm nay con muốn đi lên
phía Bắc”
Nguyễn Lâm thị nghe vậy, động tác trên tay khựng lại. Bà liếc nhìn Nguyễn
Kiều Kiều trong lòng ông, hừ một tiếng, cũng không trả lời là được hay không.
Nguyễn Kiệt nhìn Nguyễn Lâm thị, lại nhìn Nguyễn Kiến Quốc, môi mấp máy
nhưng rốt cuộc không nói gì.
Cậu biết cha mình đi lên phía Bắc là vì cái gì, nhưng cậu một chút cũng không
mong chờ, thậm chí có chút oán hận. Tuy rằng em gái cậu bị bệnh mấy ngày
trước nguyên nhân chính là do thím hai, nhưng trong mắt cậu, mẹ cậu cũng là
nguyên nhân sâu xa khiến em gái bệnh đến suýt không cứu được.
Nguyễn Kiến Quốc nói xong câu đó, không khí trong bếp trở nên có chút nặng
nề.
Chỉ có Nguyễn Kiều Kiều là ngủ say sưa, một chút cũng không cảm nhận được
gì.
Nhà họ Nguyễn ở trong một cái tứ hợp viện tiêu chuẩn, bốn anh em nhà họ
Nguyễn mỗi người chiếm một phía. Lúc bên nhà Nguyễn Kiến Quốc ăn cơm, thì
ở phòng bên cạnh, phòng của người con thứ hai Nguyễn Kiến Đảng cũng đang
ăn cơm. Vợ của Nguyễn Kiến Đảng là Liễu Chiêu Đệ đang nhai miếng bánh bột
ngô muối mặn chát trong miệng, nghĩ đến canh thịt băm và trứng gà bà thấy ở
nhà chính lúc nãy, trên mặt tràn đầy nụ cười lạnh.
Nguyễn Kiến Đảng liếc nhìn vợ một cái, không nói gì. Nhưng đứa con nhỏ nhất
là Nguyễn Vĩ nhìn biểu cảm gần như vặn vẹo của mẹ mình thì không nhịn được
hỏi: “Mẹ, mẹ cười gì thế?”
“Ăn cơm của mày đi! Bớt lo chuyện bao đồng. Bài tập hôm nay mày làm chưa?
Đừng có suốt ngày chỉ biết chạy rông ngoài đường, không biết người ta còn
tưởng con khỉ mới là mẹ mày đấy! Tao nói cho mày biết, năm nay nếu mày còn
vác cái trứng ngỗng về cho tao, thì tao cho mày biết tay!”
nien/chuong-8-trong-sinh-8.html]
Tự dưng bị mắng một trận, Nguyễn Vĩ bĩu môi, quay đầu đi. Khi ánh mắt chạm
phải anh trai Nguyễn Thỉ, cậu bé lại nhịn không được mà quay sang hướng
khác.
Liễu Chiêu Đệ mắng Nguyễn Vĩ xong, lại nhìn sang Nguyễn Kiến Đảng. Rốt
cuộc oán khí trong lòng quá nặng, không nhịn được mà hậm hực nói: “Kiến
Đảng, mẹ anh có phải có tật xấu không? Một con nha đầu ti tiện như thế mà
bà ấy coi như bảo bối…”
Lời còn chưa nói hết, “Rầm!” một cái, Nguyễn Kiến Đảng ném mạnh cái bát
trong tay xuống bàn, cả cái bàn rung lên bần bật.
Nguyễn Vĩ và Nguyễn Thỉ giật mình, đều rụt cổ lại. Liễu Chiêu Đệ cũng bị dọa
sợ không nhẹ, mặt mày trắng bệch. Lúc này mụ mới phản ứng lại mình vừa nói
cái gì, mấp máy môi muốn giải thích, lại bị Nguyễn Kiến Đảng trầm giọng cắt
ngang: “Cô còn nói hươu nói vượn nữa, có tin tôi đánh chết cô không!”
Bốn anh em nhà họ Nguyễn đều là những gã đàn ông vạm vỡ, vóc dáng đó ở
cả cái đội này đều thuộc hàng xuất sắc. Tuy chưa bao giờ bị đánh, nhưng bị
quát như vậy, Liễu Chiêu Đệ vẫn sợ hết hồn, chỉ biết ôm mặt gật đầu, một lời
cũng không dám hó hé.
Nguyễn Kiến Đảng đã không còn tâm trạng ăn cơm, xoay người bỏ ra khỏi bếp.
Liễu Chiêu Đệ nhìn bóng lưng ông rời đi, không nhịn được đỏ hoe mắt, nhưng
không phải vì sợ, mà là vì hận.
Mụ không hiểu nổi, cả nhà họ Nguyễn này sao lại là một đám quái thai như
vậy. Mụ liên tiếp sinh ba đứa con trai, tự nhận là công thần của cả nhà họ
Nguyễn, thế nhưng cả nhà này lại coi một con nha đầu lỗ vốn như bảo bối, như
cục vàng.
Con bé Nguyễn Kiều Kiều kia chỉ là một đứa con gái, sau này rồi cũng phải gả
cho người ta, nhà họ Nguyễn cưng chiều như vậy để làm gì?
Ánh Trăng Dẫn Lối
“Mẹ, muội muội mới không phải nha đầu ti tiện, em ấy là tiểu công chúa của
nhà họ Nguyễn chúng ta” Nguyễn Vĩ cũng không thích mẹ nói em gái mình
như vậy, sắc mặt có chút không vui.