Nguyễn Lâm thị nghĩ đến việc lúc nãy Ngũ Y Đình có tới, dường như có xích
mích với Nguyễn Kiều Kiều, cho rằng Nguyễn Kiều Kiều đi làm hòa nên cũng
không nghi ngờ gì, cứ thế cho nàng đi, chỉ dặn đi dặn lại tiểu mập mạp lúc về
nhất định phải bảo vệ em gái cẩn thận.
Ra khỏi cổng sân, lần đầu tiên Nguyễn Kiều Kiều được tận mắt nhìn thấy thế
giới bên ngoài.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Đang là mùa vụ, bà con lối xóm đi lại làm việc trên đồng rất đông. Nhìn thấy
Nguyễn Kiều Kiều, ai nấy đều cười chào hỏi, hỏi thăm sức khỏe.
Nguyễn Kiều Kiều mặc kệ là ai cũng cười tủm tỉm gật đầu, nhận được một loạt
lời khen “con bé ngoan quá”, cuối cùng cũng đến được bìa rừng sau núi.
Ngọn núi sau này rất lớn, rất sâu. Nghe nói mấy năm trước khi mọi người còn
nghèo đói không đủ ăn, không ít người đã vào rừng sâu săn bắn nhưng một đi
không trở lại. Sau này chính quyền cho người ngăn lại từ giữa núi, chia làm núi
trước và núi sau. Núi trước cấm người vào, chỉ có núi sau là được phép.
Lúc nhóm Nguyễn Kiều Kiều đến nơi thì ở đó đã có bảy tám đứa trẻ đang đợi,
trong đó bao gồm cả Ngũ Y Đình.
Ngũ Y Đình đang nói chuyện với một cô bé cùng tuổi, nhìn thấy Nguyễn Kiều
Kiều đi cùng đông đảo các anh trai tới thì sửng sốt một chút. Nghĩ đến chuyện
không vui lúc nãy, cô bé không đi tới mà cố tình kéo gần khoảng cách với cô
bé bên cạnh.
Vừa làm vậy, cô bé vừa len lén quan sát biểu cảm của Nguyễn Kiều Kiều, bởi vì
cô bé biết Nguyễn Kiều Kiều luôn để ý chuyện này.
Ở độ tuổi này, các bé gái thường có tính chiếm hữu độc đáo đối với bạn bè của
mình.
Trước kia Nguyễn Kiều Kiều vì sợ Ngũ Y Đình chơi thân với người khác mà bỏ
rơi mình nên đã từng cố ý lấy lòng cô bé, đem đồ ăn ngon của mình cho cô bé.
Tuy nhiên hiện tại Nguyễn Kiều Kiều không phải nguyên chủ, tự nhiên sẽ
không để ý, liếc cũng chẳng thèm liếc cô bé một cái. Điều này làm Ngũ Y Đình
tức đến đỏ bừng mặt nhưng lại chẳng thể làm gì được.
nien/chuong-13-nu-chu-len-san-khau-5.html]
“Kiệt, Thỉ, sao các cậu lại mang nó theo?” Một thằng bé mặc bộ quân phục nhỏ
đã qua sửa chữa hỏi, trông trạc tuổi Nguyễn Kiệt, chơi khá thân với mấy anh
em nhà họ Nguyễn, tên là Triệu Hổ.
Mấy đứa trẻ khác nhìn thấy Nguyễn Kiều Kiều tới cũng ngẩn ra. Bởi vì Nguyễn
Kiều Kiều được nuôi trong nhà ít khi ra ngoài, lại chưa đến tuổi đi học nên bọn
chúng rất ít khi thấy nàng. Chỉ nghe nói Nguyễn Kiều Kiều này lớn lên trắng
trẻo mập mạp, đáng yêu thế nào, giờ nhìn thấy rồi mới phát hiện quả đúng như
vậy. Đáng yêu đến mức không giống con cái nhà nông, mà giống mấy đứa trẻ
thành phố trên trấn hơn, trắng trẻo sạch sẽ, khiến người ta vừa nhìn đã thích.
Có điều, bọn họ định lên núi mà, mang theo một con búp bê sứ thế này có
thích hợp không?
Vài cậu bé nhăn mặt, phảng phất như mang nàng theo sẽ gặp rất nhiều phiền
toái vậy.
“Đây là em gái tao, mang theo thì có gì không đúng, cũng đâu cần tụi bây
quản” Nguyễn Kiệt vừa nghe lời này liền không vui, trừng mắt nhìn Triệu Hổ
một cái.
Năm người anh còn lại cũng đồng thời trừng mắt nhìn sang, khí thế kia chỉ
thiếu nước xông vào đánh người. Triệu Hổ tự nhiên không dám nói thêm gì
nữa, bĩu môi, giả vờ nhìn sang chỗ khác.
Cứ như vậy, những người khác lại càng không dám hó hé.
“Trên núi nhiều sâu lắm, để anh cõng em nhé” Tiểu mập mạp ngồi xổm cái
thân hình béo tròn xuống, định cõng Nguyễn Kiều Kiều nhưng bị Nguyễn
Phong đứng bên cạnh đẩy ra: “Muội muội không cần mày cõng, để tao cõng.
Kiều Kiều, anh sáu cõng em nhé?”
Nguyễn Phong là con cả của chú tư nhà Nguyễn Kiều Kiều, năm nay mười một
tuổi, đang học lớp năm.
Nguyễn Kiều Kiều nở nụ cười ngọt ngào với cậu, giọng nói giòn tan từ chối.