Trong tay thình lình bị nhét một quả mận màu đỏ sẫm, tiểu mập mạp kinh
ngạc một chút, ngẩng đầu lên liền thấy cô em gái đáng yêu nhất của mình nói:
“Để dành riêng cho anh đấy”
“Thật hả?” Tiểu mập mạp mở to hai mắt, khuôn mặt tròn trịa trông đặc biệt hài
hước.
Nguyễn Kiều Kiều ngoan ngoãn gật đầu.
Tiểu mập mạp vui mừng khôn xiết, cúi đầu cắn một miếng, chua đến mức
mắt híp lại thành một đường chỉ, nhưng vẫn vui vẻ nói: “Ngon quá, ngọt lắm
luôn!”
“……” Nguyễn Kiều Kiều.
Tên béo này sợ là ngốc rồi.
Tiểu mập mạp thật sự thích quả mận này. Ở nông thôn chẳng có quà vặt gì để
ăn, quả này đối với bọn họ chính là món ngon hiếm có. Nhưng bình thường lứa
mận đầu mùa đỏ mọng này tuyệt đối không có phần cho mấy anh em bọn họ.
Nguyễn Lâm thị cũng đã nói, cây mận này là trồng cho Nguyễn Kiều Kiều, bọn
họ ai cũng không được mơ tưởng.
Đương nhiên, không chỉ quả này, những thứ khác trong nhà cũng đều là em gái
chọn trước rồi mới đến lượt bọn họ. Từ nhỏ đến lớn đều như thế, bọn họ cũng
chưa bao giờ cảm thấy như vậy có gì không đúng.
Hiện tại em gái thế mà lại lén lút nhét cho cậu một quả.
Điều này chứng tỏ cái gì?
Đương nhiên chứng tỏ em gái thích người anh trai này nhất rồi!
Cái này chẳng phải còn ngọt hơn cả ăn mận sao?
Tiểu mập mạp ba miếng hai miếng đã ăn xong quả mận, thấy Nguyễn Kiều
Kiều còn cầm quả trứng gà chưa bóc, hỏi: “Muội muội không ăn à? Nguội ăn
mất ngon đấy, để ca ca bóc cho nhé?”
Nguyễn Kiều Kiều từ chối. Nàng vừa ăn một quả mận, thật sự là chua đến ghê
răng, cũng chẳng muốn ăn trứng gà. Nàng nhìn tiểu mập mạp, suy nghĩ vài
giây, cuối cùng đưa luôn quả trứng gà cho cậu.
nien/chuong-12-nu-chu-len-san-khau-4.html]
Lần này tiểu mập mạp thật sự thụ sủng nhược kinh, nhưng cậu không nhận mà
cầm nhét lại vào túi Nguyễn Kiều Kiều.
Miệng còn thì thầm dỗ dành: “Cái này ca ca không ăn, để cho muội muội tẩm
bổ. Muội muội giờ chưa ăn thì cứ giữ đó” Rõ ràng mới tám tuổi, cũng là một
đứa tham ăn, nhưng nói ra lời này lại rất ra dáng, như một ông cụ non vậy.
Nguyễn Kiều Kiều cũng không kiên trì nữa, tùy ý cậu nhét trứng gà vào túi
mình.
Cất trứng gà cho Nguyễn Kiều Kiều xong, tiểu mập mạp nghĩ đến chuyện mấy
anh em đã hẹn chiều nay, cảnh giác liếc nhìn về phía nhà chính, sau đó ghé
vào tai Nguyễn Kiều Kiều, nhỏ giọng hỏi: “Lát nữa làm bài tập xong bọn anh
định lên núi chơi, bắt chim nướng trứng chim ăn, ngon lắm, muội muội muốn đi
không?”
Nhà họ Nguyễn hiện tại không giàu có, nhưng ở nhà họ Nguyễn, Nguyễn Kiều
Kiều tuyệt đối là được nuôi chiều như trứng mỏng. Từ nhỏ đã được nuôi trắng
trẻo mập mạp, chưa từng chịu khổ. Nguyễn Lâm thị bảo vệ nàng như con
ngươi trong mắt, cho nên chưa bao giờ cho phép nàng lên núi chơi, sợ nàng da
dẻ non nớt dính phải côn trùng độc hay dị ứng gì đó.
Mấy người anh cũng hiểu chuyện, trước giờ chưa bao giờ dám dẫn nàng chạy
lung tung.
Chim chóc? Trứng chim?
Nguyễn Kiều Kiều nghe vậy bĩu môi, nhớ tới lúc mình còn là mèo, hương vị của
chim chóc và trứng chim quả thực rất tuyệt vời.
Nàng gật đầu lia lịa: “Có, đi chứ!”
“Được, vậy lát nữa em đi ra ngoài cùng anh. Nếu bà nội hỏi, em cứ bảo là đi
sang nhà Đình Đình chơi, biết không?”
Nguyễn Kiều Kiều ngoan ngoãn gật đầu.
Nhìn cô em gái vừa ngoan ngoãn lại đáng yêu thế này, tiểu mập mạp vui sướng
vô cùng, ra vẻ người lớn nắn nắn khuôn mặt phúng phính của nàng, lúc này
mới xoay người vào phòng mình.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Sáu thằng nhóc làm xong bài tập, hẹn nhau tập hợp ở trong sân.
Tiểu mập mạp đã báo trước với mọi người, biết Nguyễn Kiều Kiều muốn đi,
Nguyễn Kiệt còn cố ý mặc thêm một cái áo khoác. Vừa ra đến cửa, Nguyễn
Lâm thị hỏi, tiểu mập mạp liền đứng ra trả lời thay.