Nhưng bây giờ nhìn thấy nàng ngồi đó bóc trứng, quả trứng gà trắng bóc tròn
trịa trông ngon lành biết bao, cô bé không nhịn được mím môi.
Buổi trưa cô bé chỉ ăn một củ khoai lang để qua đêm, lại còn bé tí teo, giờ lại
vận động một hồi nên đã đói đến mức không chịu nổi. Cô bé nhìn quanh bốn
phía, xác định không có ai chú ý bên này mới nhấc chân chậm rãi đi về phía
Nguyễn Kiều Kiều.
Nguyễn Kiều Kiều đang cúi đầu nghiêm túc bóc trứng. Nàng đi bộ một quãng
đường dài cũng đã đói bụng, bóc trứng rất nhanh. Khi sắp bóc xong, nàng cảm
giác trước mắt đột nhiên có bóng râm rũ xuống.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Ngẩng đầu lên, nàng liền thấy nụ cười lấy lòng đầy cố ý của Ngũ Y Đình.
“Kiều Kiều, cậu đang ăn trứng gà à” Cô bé cố tình bắt chuyện, phảng phất như
chuyện không vui lúc trước đã biến mất trong nháy mắt.
“……” Nguyễn Kiều Kiều chớp mắt nhìn cô bé, im lặng dùng ánh mắt hỏi: Nếu
không thì sao?
“Có ngon không?” Thấy Nguyễn Kiều Kiều không đáp lời, Ngũ Y Đình lại hỏi.
Cơn đói cồn cào cùng sự thèm thuồng trứng gà làm cô bé quên mất cảm giác
xấu hổ khi bị từ chối quả mận lúc trước.
“……” Nguyễn Kiều Kiều cạn lời. Nàng bóc nốt chút vỏ trứng cuối cùng, bẻ quả
trứng làm đôi. Dưới ánh mắt kích động của Ngũ Y Đình, nàng trực tiếp lách qua
bàn tay đang đưa ra định đón lấy nửa quả trứng của cô bé, đi về phía Nguyễn
Khánh cách đó không xa.
“Tiểu Cửu, ăn trứng gà này” Nguyễn Khánh đang đào một cây măng, nghe
tiếng liền nhìn về phía Nguyễn Kiều Kiều, ánh mắt dừng lại trên tay nàng. Tuy
cậu bé rất muốn ăn nhưng vẫn từ chối: “Muội muội tự ăn đi, anh không ăn”
Ngừng một chút, cậu bé lại dùng giọng điệu rất nghiêm túc sửa lưng nàng:
“Muội muội, em phải gọi là anh, không được gọi là Tiểu Cửu”
Tuy mới bảy tuổi nhưng Nguyễn Khánh cũng kiên quyết bảo vệ quyền lợi làm
anh của mình.
nien/chuong-16-nu-chu-len-san-khau-8.html]
Nguyễn Kiều Kiều cũng không đôi co với cậu bé, trực tiếp nhét nửa quả trứng
gà vào miệng cậu.
Trứng gà thơm mềm vừa vào miệng, Nguyễn Khánh tuổi còn nhỏ hoàn toàn
không có sức chống cự, nhai hai ba cái là hết. Đôi lông mày cậu bé vui vẻ
nhướng lên, còn ra vẻ được hời mà khoe mẽ: “Lần này thôi nhé, lần sau không
được như vậy đâu. Đây là đồ tẩm bổ cho muội muội, không cần cho anh ăn”
Nói rồi cậu bé chép miệng nuốt xuống, có chút thòm thèm liếm môi. Khóe
mắt liếc thấy Ngũ Y Đình phía sau nàng đang có khuôn mặt gần như dữ tợn,
cậu bé hơi giật mình, tự cho là nói rất nhỏ hỏi Nguyễn Kiều Kiều: “Đình Đình bị
sao thế? Các em cãi nhau à?”
Nguyễn Kiều Kiều vừa nhấm nháp trứng gà vừa nhìn theo tầm mắt của cậu bé,
trả lời hờ hững: “Em không biết”
Ngũ Y Đình nghe trọn cuộc đối thoại của hai người, xấu hổ đến mức mặt đỏ
bừng. Rốt cuộc không kìm nén được nữa, cô bé tức giận gào lên với Nguyễn
Kiều Kiều: “Nguyễn Kiều Kiều, cậu là đồ xấu xa, sau này tớ không bao giờ chơi
với cậu nữa!”
Gào xong, cô bé đỏ hoe mắt bỏ chạy, trong mắt đẫm lệ, dáng vẻ cứ như bị
Nguyễn Kiều Kiều bắt nạt ghê gớm lắm.
“Này, Ngũ Y Đình, cậu nói thế là ý gì? Em gái tôi ngoan như vậy, xấu xa chỗ nào
hả?” Nguyễn Khánh tuy nhỏ tuổi nhưng cũng biết bảo vệ em gái. Vừa nghe lời
này cậu bé liền không chịu được, ném cây măng chưa kịp nhổ xuống đất, chắn
trước mặt Ngũ Y Đình chất vấn.
Lần này thì Ngũ Y Đình òa khóc thật sự.
“Cậu khóc cái gì, tôi có bắt nạt cậu đâu” Nguyễn Khánh cau mày nhìn cô bé.
Cậu bé chỉ nhỏ hơn Ngũ Y Đình mấy tháng nhưng vóc dáng lại cao hơn nhiều.
Giờ thấy cô bé đột nhiên khóc òa lên, cậu chỉ cảm thấy cạn lời. Rõ ràng là cô
bé quát em gái cậu trước, cậu còn chưa nói gì nặng lời mà, sao đã khóc rồi?
Quả nhiên giống như bà nội nói, trên đời này chỉ có muội muội là đáng yêu
nhất! Con gái nhà khác đều phiền phức chết đi được.