Mèo Béo Xuyên Sách Trở Thành Bé Cưng Ở Thập Niên

Chương 17: Bàn tay vàng? (1)



Ngũ Y Đình bị cậu nói như vậy càng khóc dữ hơn, hung hăng trừng mắt nhìn

cậu một cái rồi xoay người bỏ chạy. Nhưng cô bé chạy chưa được bao xa thì

lập tức truyền đến một tiếng hét thất thanh.

Nguyễn Khánh và Nguyễn Kiều Kiều nghe tiếng chạy tới, liền thấy Ngũ Y Đình

ngã sóng soài trên đất, đồ đạc trong rổ rơi vãi lung tung. Cách đó không xa

trên sườn núi có một bóng dáng nhỏ bé đang đứng, chính là tiểu phản diện đã

hai ngày không gặp.

Ánh Trăng Dẫn Lối

Tiểu phản diện nghe thấy tiếng ồn ào phía sau liền mất kiên nhẫn nhìn lại.

Trên tay hắn đang xách mấy con chuột đồng đen sì, mấy con chuột vẫn còn

đang giãy giụa, kêu chí chóe. Quả thực rất dọa người.

Chắc hẳn Ngũ Y Đình bị mấy con chuột này dọa cho ngã nhào.

Phản ứng đầu tiên của Nguyễn Khánh khi nhìn thấy chuột là che trước mặt

Nguyễn Kiều Kiều, chắn tầm nhìn cho nàng, sợ nàng nhìn thấy chuột sẽ sợ hãi,

miệng còn trấn an: “Muội muội đừng sợ, anh bảo vệ em”

Nhưng Nguyễn Kiều Kiều làm sao mà sợ được? Kiếp trước nàng là mèo, chỉ có

chuột sợ phân của nàng thôi. Có điều vì đã khai mở linh trí nên nàng cũng

không ăn loại này, chê quá nhiều vi khuẩn, nàng thường đi trộm đồ ăn của con

sói kia hơn.

Tiểu phản diện bắt nhiều chuột thế này là để ăn sao? Đói đến mức chỉ có thể

ăn chuột, đúng là có chút đáng thương.

Nàng đẩy Nguyễn Khánh đang che tầm mắt mình ra, nhìn tiểu phản diện. Hắn

ném cho bọn họ cái nhìn mất kiên nhẫn rồi xách mấy con chuột bỏ đi.

“Anh Cửu, tại sao mọi người không chơi với cậu ấy vậy?” Đợi bóng dáng tiểu

phản diện khuất hẳn, Nguyễn Kiều Kiều tò mò hỏi Nguyễn Khánh bên cạnh.

Nguyễn Khánh chùi bùn đất trên tay, trả lời: “Cậu ta từ nhỏ đã không thích chơi

với người khác, tính tình quái gở lắm” Như nhớ ra điều gì, cậu bé quay sang

nhìn Nguyễn Kiều Kiều, thì thầm: “Muội muội cũng đừng chơi với cậu ta, anh

nghe nói cậu ta đánh cả người lớn đấy, hư lắm” Trẻ con còn nhỏ chưa biết

phân biệt tốt xấu, chỉ nghe đồn đại liền coi là thật.

nien/chuong-17-ban-tay-vang-1.html]

Nguyễn Kiều Kiều không đáp lời cậu bé, tầm mắt nàng dừng lại trên người Ngũ

Y Đình vẫn đang khóc.

Theo quan sát vừa rồi của nàng, nữ chính và nam phụ phản diện này trước mắt

vẫn chưa có bất kỳ sự tiếp xúc nào. Vậy là tốt rồi!

Để tránh việc sau này bọn họ nảy sinh quá nhiều giao thoa, nàng nói với

Nguyễn Khánh: “Bà nội bảo cậu ấy rất đáng thương, sau này các anh cũng rủ

cậu ấy chơi cùng đi” Nàng cảm thấy sở dĩ nhân vật phản diện có tính cách cổ

quái và cô độc, chắc chắn là do hồi nhỏ chịu quá nhiều bắt nạt và kỳ thị nên

tâm tính mới dần vặn vẹo.

Nếu uốn nắn tính tình của hắn từ nhỏ, sau này hẳn là sẽ không làm ra chuyện

biến thái như hủy diệt thế giới nữa.

Trong khoảnh khắc, Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy mình đã tìm được nhiệm vụ

quan trọng nhất ở thế giới này! Còn tại sao lại là quan trọng nhất? Đương

nhiên là vì chỉ khi thế giới không bị hủy diệt, nàng mới có thể làm những việc

khác, ví dụ như bảo vệ cả nhà họ Nguyễn chẳng hạn.

“Bà nội nói á?” Vừa nghe là Nguyễn Lâm thị nói, Nguyễn Khánh liền có chút

chần chừ. Cậu bé nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu: “Vậy lần sau ra ngoài sẽ gọi

cậu ta đi cùng. Thôi, chúng ta về đi, các anh có khi đã bắn được chim, mò

được trứng rồi đấy”

Còn về phần Ngũ Y Đình ở bên cạnh, hai người nhất trí lựa chọn lờ đi.

Ngũ Y Đình tức giận hung hăng giật hai nắm cỏ dại dưới đất. Nghĩ đến mấy

con chuột Hứa Tư vừa bắt, lại sợ xung quanh đây còn nhiều chuột nên cũng

không dám chần chừ, vội vàng bò dậy, ngay cả đồ đạc rơi vãi đầy đất cũng

không kịp nhặt hết, xách rổ đuổi theo Nguyễn Kiều Kiều và Nguyễn Khánh.

Khi Nguyễn Kiều Kiều và Nguyễn Khánh quay lại chỗ cũ, đám Nguyễn Phong

quả nhiên đều đã trở về. Tiểu mập mạp còn bưng một cái tổ chim, thấy

Nguyễn Kiều Kiều liền cao hứng chạy tới hiến vật quý: “Muội muội xem này,

đây là anh tư tìm được đấy, anh nướng cho em ăn nhé!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.