Tôn Thu Phương nghe vậy cũng thấy tủi thân: “Mẹ, con chỉ gắp mỗi món một ít
thôi mà. Mẫn Tử đi học vất vả, về nhà chẳng lẽ ngay cả một miếng cơm nóng
cũng không được ăn sao?”
“Đi học vất vả thì đừng có đi học nữa” Bà nội Tô hừ lạnh một tiếng. Bà đã sớm
thấy con ranh con này không nên đi học, học chữ làm cái gì, ở nhà làm việc
mới là thiết thực nhất. Sau này lớn lên gả đi, nuôi đứa con gái này chẳng phải
phí công vô ích sao?
“Dựa vào đâu mà không cho con đi học?” Tô Mẫn ăn được lưng lửng dạ dày
cũng có chút sức lực. Trước kia cô không dám cãi lại nửa lời, nhưng hôm nay
cô quyết tâm phải phản kháng một lần cho ra trò.
“Ba mẹ con ngày nào cũng bán mặt cho đất bán lưng cho trời làm việc cho cái
nhà này, một hào cũng chẳng thấy đâu. Con đi học một năm cũng chỉ tốn mấy
đồng bạc, sao lại không cho con đi?”
“Cái con ranh con này, mày còn dám cãi à?” Bà nội Tô nghe xong, giơ tay định
tát xuống.
Tô Mẫn vội vàng né tránh, thấy bà nội Tô lao tới, cô liền chạy vụt ra khỏi bếp,
hướng về phía nhà chính hét lớn: “Ba ơi, cứu mạng với, bà nội muốn đánh
chết con!”
Hét xong phát hiện bà nội Tô không đuổi theo ra, quay đầu lại nhìn mới thấy
mẹ mình đang ngăn bà lão lại, còn thím hai Lý Ngọc Lan thì đang lôi kéo mẹ
mình ở bên cạnh. Cô vội vàng chạy tới giúp mẹ kéo Lý Ngọc Lan ra. Trong chốc
lát, mấy người giằng co thành một đống.
Mấy người đàn ông đang ăn cơm ở nhà chính nghe thấy động tĩnh đều chạy ùa
ra. Tô Trường Vinh chạy đầu tiên, thấy vợ mình đang giằng co với mẹ già, em
dâu thì lôi kéo vợ mình, con gái thì vừa khóc vừa la bên cạnh, nhất thời cuống
cuồng hết cả lên.
“Làm cái gì thế này, mau buông tay ra, đừng đánh nữa” Tô Trường Vinh vội
vàng lao vào can ngăn.
Bà nội Tô thấy con trai cả cản mình, tức giận vung tay tát bốp một cái, đánh
thẳng vào mặt Tô Trường Vinh một tiếng giòn tan: “Cái thứ nghịch tử này, đủ
lông đủ cánh rồi nên cứng đầu cứng cổ phải không? Không biết lúc trước tao
nuôi mày gian nan thế nào hả? Giờ mày còn dám động thủ với tao!”
Tô Trường Vinh bị cái tát này đánh cho ngẩn người.
nam-80/chuong-7.html]
“Trường Vinh, mình sao thế?” Tôn Thu Phương thấy chồng bị đánh, đau lòng vô
cùng, vội vàng kéo chồng đứng sang một bên, xem xét vết thương trên mặt
anh.
Tô Mẫn cũng sốt ruột chạy tới, nhìn cha mình đứng ngây ra như phỗng, trong
lòng có chút sợ hãi. Cô vốn định để mọi người cãi nhau một trận to, nhân cơ
hội này khích bác ba mẹ rời khỏi cái nhà này, nhưng không ngờ lại xảy ra xô
xát thế này.
Tôn Thu Phương cũng cuống đến rơi nước mắt: “Trường Vinh, mình có sao
không?”
“Tôi không sao” Phải một lúc lâu Tô Trường Vinh mới phản ứng lại được. Đời
này không phải anh chưa từng bị đòn, nhưng lớn đầu thế này rồi mà còn bị tát
tai trước mặt mọi người thì đây là lần đầu tiên. Nhìn vợ con lo lắng sốt sắng,
lại nhìn sang anh em và cha mẹ đang hầm hầm tức giận bên cạnh, trái tim anh
trĩu nặng.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng – vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh
“Anh cả, sao vừa rồi anh lại động tay động chân với mẹ? Chị dâu cũng thế nữa,
Mẫn Tử phạm lỗi thì mẹ đánh dạy dỗ một chút là chuyện nên làm, anh chị
sủng con như thế để làm gì?” Tô Trường Phú vẻ mặt như tận tình khuyên bảo,
lên giọng giáo dục vợ chồng anh trai.
Bà nội Tô nghe xong, hỉ mũi một cái, khóc lu loa lên: “Số tôi đúng là khổ quá
mà, cực khổ nuôi con khôn lớn, cứ tưởng nuôi con trai để cậy nhờ lúc tuổi già,
kết quả nó chỉ sinh được mỗi một đứa con gái, giờ lại vì một con ranh con mà
đánh tôi. Tôi sống thế này còn ý nghĩa gì nữa đâu!”
Ông lão Tô nghe xong cũng nổi giận: “Trường Vinh à, mau xin lỗi mẹ mày đi.
Còn con Mẫn Tử nữa, phải quản giáo lại cho nghiêm, từ sau trận ốm đó là
càng ngày càng không biết điều”
Tô Mẫn nghe thấy bọn họ đổi trắng thay đen, ức hiếp cha mẹ mình, oán khí
từ đời trước dâng lên không thể kìm nén được nữa, cô trừng mắt nói:
“Tại sao phải nhận lỗi? Tại sao con không được ăn cơm, không được đi học?
Ba mẹ con đâu phải không làm việc cho cái nhà này, dựa vào đâu mà mọi
người đối xử với nhà con như thế? Ngày xưa địa chủ đối xử với người ở cũng
không đến mức này đâu. Mọi người còn coi nhà con là người một nhà không?”
“Mày còn dám cãi à!” Bà nội Tô nghe xong liền định lao tới đánh người.