Trọng Sinh: Cuộc Sống Làm Giàu Tươi Đẹp Những Năm 80

Chương 6



Ngồi xuống chỗ, Tô Mẫn liền lật xem sách giáo khoa.

Trừ môn Ngữ văn ra, Toán học thế mà cô hoàn toàn không hiểu, Tiếng Anh lại

càng mù tịt. Càng miễn bàn đến các sách giáo khoa môn khác.

“Này, Tô Mẫn, nghe nói cậu bị ốm, đỡ chút nào chưa?” Một cô bé sán lại gần,

tết hai bím tóc đuôi sam, trên khuôn mặt vàng vọt cười híp mắt.

Tô Mẫn quay đầu nhìn cô bé nửa ngày, lúc này mới nhận ra, người này là bạn

thân nhất hồi cấp hai của cô, Liêu Chiêu Đệ.

Cô nhớ rõ, Liêu Chiêu Đệ cũng không học hết cấp hai đã nghỉ, nhưng không

phải bỏ học, mà là đi lên thành phố. Mẹ Liêu Chiêu Đệ rất xinh đẹp, nhưng sinh

ba đứa con gái, cố mãi không ra được một mụn con trai. Ba Liêu Chiêu Đệ vì

chuyện này thường xuyên đánh người trong nhà, mẹ cô ấy chịu không nổi

liền đòi ly hôn. Lúc đi, bà chỉ mang theo cô con gái út là Liêu Chiêu Đệ. Nhưng

sau này nghe người ta nói, mẹ Liêu Chiêu Đệ lên thành phố rửa bát thuê cho

người ta, thế nào lại quen được một người đàn ông thành phố, liền mang theo

Liêu Chiêu Đệ đi lấy chồng.

Nhất Niệm Vĩnh Hằng – vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh

Về sau các cô cũng vĩnh viễn không gặp lại nhau nữa.

“Tô Mẫn, sao cậu không nói gì thế?” Liêu Chiêu Đệ tròn mắt nhìn cô.

Tô Mẫn cười gật đầu: “Tớ khỏe rồi” Cô nhìn Liêu Chiêu Đệ, nếu nhớ không lầm

thì Liêu Chiêu Đệ đi vào năm lớp 6 này.

Liêu Chiêu Đệ ngồi trên ghế lật lật sách, thở dài nói: “Ba mẹ tớ hôm nay lại cãi

nhau, vẫn là vì chuyện em trai. Cậu nói xem con gái như tớ kém cỏi thế sao,

trong nhà cứ nhất quyết phải sinh con trai cho bằng được”

Ngày thường hai người đều vì chuyện trọng nam khinh nữ mà chịu uất ức trong

nhà, đến trường cũng quen thói kể lể với nhau một chút.

“Đây là quan niệm thâm căn cố đế của thế hệ trước, tớ cũng chẳng có cách

nào. Chỉ có thể chờ chúng ta sau này có tiền đồ thì mới khiến họ coi trọng

được” Nhưng có lẽ lúc ấy, chắc cô ấy cũng chẳng còn để bụng nữa.

Tô Mẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, bị giam hãm trong cái thôn nhỏ này mới cảm

thấy loại cảm giác không được ông bà coi trọng này là chuyện to tát lắm. Kỳ

thật đi ra ngoài, nhìn thấy thế giới rộng lớn bên ngoài rồi, chút chuyện này thật

sự chỉ là chuyện cỏn con.

Liêu Chiêu Đệ thấy cô hôm nay không có tinh thần, cũng không tiếp tục than

khổ nữa. Cô bé nghĩ thầm, hôm nay sau khi về nhà, hy vọng ba đã hết giận,

đừng đánh người trong nhà nữa.

Sau khi kết thúc buổi học sáng, Tô Mẫn phát hiện mình nghe giảng cứ như

nghe sách trời.

Nếu muốn bắt kịp những bài học này thì cần không ít thời gian. Đời trước cô

không học được bao nhiêu, trong lòng vẫn luôn tiếc nuối. Đời này cô muốn học

hành tử tế, thi đại học.

nam-80/chuong-6.html]

Nhưng hiện tại chuyện này không phải là mấu chốt nhất, hiện tại trước hết cần

phải làm cho cha mẹ rời khỏi cái nhà như lang như sói kia, bắt đầu cuộc sống

mới.

Chờ cuộc sống ổn định rồi, cô sẽ lại bắt đầu học tập đàng hoàng.

Thu dọn sách giáo khoa xong, Tô Mẫn liền nhanh chóng đeo cặp sách về nhà.

Hôm nay, cô quyết định làm một đứa trẻ hư.

Giữa trưa, phải đi bộ đường núi gần một tiếng đồng hồ mới về đến nhà.

Cả nhà đang ăn cơm, trên bàn chẳng còn bao nhiêu thức ăn.

Bà nội Tô lườm cô một cái, hừ lạnh, không nói gì. Ngược lại, thằng Tô Xán bên

cạnh ngóc cổ lên, giơ quả trứng gà trong tay ra, khuôn mặt tròn vo cười đầy vẻ

đắc ý.

Nhìn bộ dạng đó của nó, Tô Mẫn không khỏi tin vào câu nói “nhìn lúc lên ba

biết ngay tuổi già”. Tô Xán hiện tại với cái gã đàn ông đánh ông bà nội phải

chạy trốn khắp nơi sau này, chẳng phải là cùng một giuộc hay sao?

Tôn Thu Phương thấy con gái đã về, vội vàng đứng dậy kéo cô vào bếp.

“Lại đây, mẹ vừa để phần thức ăn cho con, mau ăn đi rồi còn đi học. Hôm nay

đầu còn đau không?”

Đi bộ đường núi cả buổi, Tô Mẫn cũng thực sự đói đến mức bụng dán vào lưng.

Cô vứt cái túi vải đeo chéo lên ghế, bưng bát lùa cơm vào miệng ăn ngấu

nghiến.

“Ái chà, tôi bảo sao về mà không lên bàn ăn, hóa ra là chị dâu lén giấu đồ ăn

riêng. Vừa nãy thằng Xán Xán nhà tôi kêu hôm nay sao ít thức ăn thế, hóa ra là

bị giấu đi rồi”

Lý Ngọc Lan bưng cái bát không từ bên ngoài đi vào, trên mặt mang theo vài

phần tức giận và châm chọc.

Bà ta vừa la lên như vậy, bà nội Tô ở nhà chính liền đi tới. Nhìn bát cơm đầy

thức ăn của Tô Mẫn, sắc mặt bà tối sầm lại, quay sang nói với Tôn Thu

Phương: “Chỗ thức ăn này sao không mang lên bàn? Mọi người đều không

được ăn, để lại cho một mình nó ăn à?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.