Tô Mẫn nghe thấy chuyện đã thành, lại thấy ba mình hoàn toàn quên mất việc
phân chia tài sản cụ thể, lo lắng lỡ mất dịp này, vào nhà rồi hai ông bà lại quỵt
nợ, vội vàng nói: “Ba, nhà mình tuy không cần nhà cửa, nhưng con đi học cần
tiền, sinh hoạt cũng cần tiền. Trong tay ba mẹ có tiền không? Tiền bán lương
thực của nhà mình trước kia đều đưa hết cho ông bà nội rồi”
Cô vừa nhắc tới chuyện này, sắc mặt hai ông bà họ Tô lẫn vợ chồng Tô Trường
Phú đều khó coi.
Bà nội Tô nhổ toẹt một cái: “Cái con ranh này, chuyện người lớn mày xen mồm
vào làm gì”
Tôn Thu Phương nói: “Mẫn Tử nói không sai, tôi và Trường Vinh không tranh
giành nhà cửa, nhưng phần đáng được hưởng của chúng tôi thì không thể
không tính. Nếu không sau này chúng tôi ra ngoài lấy gì mà ăn”
Dù sao nên được bao nhiêu tiền, trong lòng họ tự khắc rõ.
Lý Ngọc Lan tức điên lên, nói: “Tôi bảo này chị dâu, ba mẹ còn đang sờ sờ ra
đấy, anh chị đã đòi tiền dưỡng già của các cụ, thế cũng quá vội vàng rồi đấy”
“Lý Ngọc Lan, cô bớt nói bậy đi!” Tôn Thu Phương giận dữ, “Ba mẹ hiện tại vẫn
còn làm việc được, cũng chưa cần đến số tiền này. Nhưng tôi và Trường Vinh
nếu không có số tiền đó, sau này hai bữa cơm nóng cũng chẳng có mà ăn. Dù
sao phần của chúng tôi, chúng tôi phải cầm lấy”
“Trường Vinh, mày cũng nghĩ thế à?” Bà nội Tô không hỏi Tôn Thu Phương mà
nhìn thẳng vào con trai cả.
Tô Trường Vinh trong lòng đương nhiên muốn lấy lại phần của mình, nhưng
nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy tính toán chi li quá thì tổn thương tình cảm, bèn dứt
khoát nói: “Cho chúng con xin một năm phí sinh hoạt, còn những khoản tiền
trước kia coi như chúng con biếu ba mẹ”
Tôn Thu Phương nghe vậy, trừng mắt nhìn Tô Trường Vinh, cắn chặt răng
nhưng rốt cuộc không nói gì.
Tô Mẫn cũng không hài lòng lắm về chuyện này. Không ngờ kết quả vẫn là nhà
mình phải nhượng bộ một bước. Nhưng đời này ba cô chưa trải qua những
chuyện cay đắng của kiếp trước, đoán chừng vẫn chưa thể nhẫn tâm được.
Tô Trường Vinh đã lùi một bước, bà nội Tô và ông lão Tô tuy không vui nhưng
cũng không tiện không cho. Nếu không đến lúc đó người trong thôn nói ra nói
vào, thanh danh cháu trai sau này sẽ không tốt.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng – vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh
Ông lão Tô nói: “Vào nhà trước đã rồi nói”
nam-80/chuong-11.html]
Lý Ngọc Lan nghe hai ông bà nói vậy, bĩu môi không vui, kéo tay áo Tô Trường
Phú thì thầm: “Ba mẹ có ý gì thế?”
Tô Trường Phú hít sâu một hơi: “Vào nhà rồi nói sau” Vốn còn định năm nay đi
làm trên trấn xong sẽ xây nhà, giờ bị nháo thế này, chưa biết tiền có đủ không.
Nếu chậm trễ, bên kia hết đất đẹp thì sau này mất cơ hội tốt.
Nghĩ đến đó, hắn ta đau thắt cả ruột.
Vào nhà rồi, sắc mặt hai bên đều chẳng ai đẹp đẽ gì.
Tôn Thu Phương bảo Tô Mẫn đi học, Tô Mẫn lắc đầu: “Mẹ, việc này chưa giải
quyết xong, con cũng chẳng còn tâm trí đâu mà đi học. Hơn nữa nếu chúng ta
phân gia, việc học của con cũng chưa chắc được yên ổn, mẹ cứ để con ở nhà
xem sao đã. Chứ con ngồi trong lớp cũng khó chịu”
Thấy con gái vừa nói vừa chực khóc, bà bảo: “Thôi được rồi, cứ ở lại đi”
Ông lão Tô hàng năm đều có sổ sách tính toán, thu nhập bao nhiêu trong lòng
ông đều nhớ rõ mồn một. Nhưng lần phân gia này, ông lại không lấy sổ sách
ra.
“Nhà thằng Trường Vinh có ba người cũng chẳng tiêu tốn bao nhiêu, mấy năm
nay trong nhà cũng không để dành được mấy đồng. Tính cho chúng mày mỗi
tháng mười đồng, tao đưa cho chúng mày 120 đồng. Mấy cái chậu với thùng
chúng mày dùng trước kia thì cứ mang đi, còn bát đũa lấy vài cái mà dùng. Cái
nồi cũ trong nhà cũng cho chúng mày”
Tô Mẫn nghe ông tính toán món nợ này mà tay nắm chặt vạt áo. Cô biết, chú
hai lúc trước xây nhà trên trấn tốn ước chừng 3000 đồng. Trước mắt phân gia,
thế mà chỉ đưa cho nhà cô vỏn vẹn 120 đồng.
Cô nhìn ba mẹ mình: “Ba mẹ, 120 đồng là nhiều lắm ạ? Lần trước con nghe ông
bà nói nhà mình có mấy nghìn đồng cơ mà, mấy nghìn chắc là nhiều lắm nhỉ?”
Tôn Thu Phương đương nhiên biết nhà mình mấy năm nay tích cóp được bao
nhiêu tiền. Chỉ riêng tiền bán hoa màu mỗi năm đã hơn trăm đồng rồi. Mấy
năm nay sinh hoạt trong nhà lại tiết kiệm, không nói đến mấy nghìn, nhưng
một nghìn hơn thì chắc chắn có. Giờ phân gia chỉ được chút tiền ấy, trong lòng
bà tự nhiên không phục.