“Chúng con ra ngoài, một trăm hai mươi đồng sao mà sống? Con và Trường
Vinh tuy không tranh giành, nhưng tiền nong cũng không thể tính thế này
được”
“Thế thì khỏi phân gia nữa” Bà nội Tô chém đinh chặt sắt.
Tô Trường Vinh mặt mũi khó coi, trong lòng càng lạnh đi một nửa. Nhưng hiện
giờ chính mình đã mở miệng chỉ xin một năm phí sinh hoạt, một trăm hai
không nhiều, nhưng tiết kiệm một chút, sau này lại trồng trọt thêm, cuộc sống
cũng có thể đắp đổi qua ngày.
Hôm nay làm ầm ĩ lớn thế này, trong nhà đều chẳng hay ho gì, lại làm căng nữa
thì tình cảm gia đình cũng tan nát.
Anh hít sâu một hơi, nói: “Được, một trăm hai mươi đồng. Ngày mai con sẽ đi
tìm chỗ ở ngay”
“Trường Vinh” Tôn Thu Phương nhíu mày nhìn chồng.
Tô Trường Vinh nói: “Hai vợ chồng mình đều có sức làm việc, chỉ cần có tay có
chân thì không lo chết đói”
Tôn Thu Phương nghe anh nói vậy, đành nuốt cục tức này xuống.
Tô Mẫn trong lòng tuy không phục, nhưng cũng biết mình hiện tại tuổi còn
nhỏ, lời nói chẳng có mấy trọng lượng. Cãi nhau nữa thì mọi người cũng chỉ
cho là trẻ con làm nũng, cùng lắm lại bị mắng một trận chứ chẳng có tác dụng
gì.
Cầm tiền từ ông lão Tô xong, vợ chồng Tô Trường Vinh cũng chẳng ra đồng
nữa mà bắt đầu vào phòng thu dọn đồ đạc.
Tô Mẫn cũng đi theo vào phòng, đóng cửa lại. Ngoài cửa còn truyền đến tiếng
phàn nàn oán trách của bà nội Tô và Lý Ngọc Lan, lẫn trong tiếng nồi niêu
xoong chậu va vào nhau loảng xoảng.
Tô Mẫn nghe thấy hết, cô tự mình thu dọn hành lý, khóe mắt lại có chút nóng
hổi.
Mặc kệ thế nào, đời này cuối cùng cũng đã phân gia được rồi. Chỉ cần bước
chân ra khỏi đây, sẽ không còn đi vào con đường cũ của kiếp trước nữa. Cô
không thể để ba mẹ ở lại trong thôn tiếp tục chịu khổ, nhất định phải lên thành
phố. Thành phố lúc này cơ hội nhiều hơn ở nông thôn gấp vạn lần.
nam-80/chuong-12.html]
Buổi tối, không khí cả nhà vô cùng nặng nề. Tôn Thu Phương nấu một nồi mì
sợi, tự mình bưng vào trong phòng để ăn. Tô Mẫn cũng chẳng muốn nhìn mặt
những người khác trong nhà họ Tô nên bưng bát vào phòng theo. Chỉ có Tô
Trường Vinh không muốn làm mọi chuyện quá căng thẳng, nên vẫn ngồi ở nhà
chính ăn cơm cùng mọi người.
Trong phòng, Tô Mẫn lùa vài miếng là hết bát mì. Nhìn vẻ mặt chán ăn của Tôn
Thu Phương, cô biết mẹ đang lo lắng chuyện sinh hoạt sắp tới.
Ngày mai là phải dọn ra ngoài rồi, không có nhà để ở, tiền cũng chẳng có bao
nhiêu. Hoa màu ngoài ruộng năm nay cũng chỉ được chia một ít lương thực,
phải sang năm tự mình trồng cấy thì mới được tính là của nhà mình.
Một năm này, xem ra phải sống cực kỳ tiết kiệm.
Tô Mẫn dứt khoát đặt cái bát lên chiếc bàn rách bên cạnh: “Mẹ, sau này nhà
mình tính sao, mẹ với ba đã nghĩ kỹ chưa?”
Tôn Thu Phương đang rầu rĩ chuyện này, nghe con gái hỏi, bà gượng cười nói:
“Con đừng lo, ba mẹ có tính toán cả rồi”
Tô Mẫn biết đây là lời nói dối. Nhà không có tiền thì tính toán được gì chứ. Cô
nói: “Mẹ, mình lên thành phố đi. Lúc con đi học trên trấn, nghe người ta nói
người thành phố giàu lắm, khắp nơi là tiền. Chỉ cần con chăm chỉ một chút,
cuộc sống chắc cũng không đến nỗi nào đâu”
Tôn Thu Phương nghe con nói vậy thì cười bảo: “Con nói lời ngốc nghếch gì
thế, trong thành phố đâu phải chỗ cho dân quê mình sinh sống. Nghe nói uống
ngụm nước cũng mất tiền đấy. Mẹ đi lên đó, một trăm đồng bạc thì làm được
tích sự gì. Mẹ với ba con lại không có tay nghề, tìm việc chẳng ai thuê, đi lên
đó có khi chết đói thật ấy chứ. Con đừng lo, mẹ với ba bàn rồi, trước mắt cứ
tìm cái nhà nào trong thôn, nếu không tìm được thì sang nhà bà ngoại con ở
nhờ mấy hôm, cuộc sống rồi cũng sẽ qua thôi”
“Mẹ, sao mẹ chẳng tin con thế” Tô Mẫn có chút bất lực. Cô biết tình hình trong
thành phố, nhưng ba mẹ cô không biết, cho nên họ căn bản không dám nghĩ
tới cuộc sống nơi đô thị. Cô có nói nhiều hơn nữa, cha mẹ cô chắc chắn cũng
sẽ không tin.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng – vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh
Cơm nước buổi tối xong xuôi, Tô Trường Vinh liền cùng Tôn Thu Phương đi ra
ngoài tìm thuê nhà.
Tô Mẫn biết nhà không dễ tìm đâu. Bây giờ đời sống tuy có khá hơn trước kia
một chút, nhưng nhà cửa của ai cũng quý giá, chẳng nhà nào thừa phòng cho
người khác ở. Mà cho dù có phòng thì cũng chẳng ai cho ở không. Nếu không
thì nhà cô đã chẳng phải chen chúc trong cái nhà đất này bao nhiêu năm nay.