Tuy mợ ta vẫn cười, nhưng ai cũng nghe ra là mợ ta không đồng ý cho Tô Mẫn
ở lại.
Tôn Thu Phương mím môi, cười nói: “Chị dâu, em biết chị bận rộn nhiều việc,
nhưng mà. cũng chỉ một thời gian ngắn thôi”
“Một thời gian ngắn?” Trương Quế Hoa lại cười khẩy: “Một thời gian ngắn là
bao lâu? Các cô muốn xây nhà thì tốn không ít tiền đâu. Ước chừng một hai
năm cũng chưa xong việc. Vậy chẳng phải Mẫn Tử phải ở nhà tôi mấy năm
trời?”
“Quế Hoa, mẹ trông nó, đâu cần con trông” Bà ngoại Tôn cau mày nói.
Trương Quế Hoa cười lạnh: “Mẹ, không phải con nói khó nghe, nhưng mẹ chăm
được bao nhiêu? Cháu nội nhà mình còn chưa chăm sóc tử tế, lại đi lo chuyện
bao đồng giữ con cho người ta. Mẹ thiên vị như thế, sau này thằng Cường với
cái Yến không nhận bà nội thì mẹ đừng có trách chúng nó”
Bà ngoại Tôn nghe xong tức đỏ cả mặt: “Thu Phương đâu phải người ngoài,
sao con nói năng như thế”
“Thôi, mẹ à, chúng con tự nuôi con bé, Mẫn Tử sẽ không làm phiền chị dâu
đâu” Tô Trường Vinh nãy giờ vẫn im lặng cuối cùng cũng lên tiếng.
“Trường Vinh” Tôn Thu Phương cau mày nhìn chồng.
“Không sao đâu, Mẫn Tử lớn thế này rồi, sống cùng chúng ta là được, không
cần làm phiền chị dâu”
“Nhưng Mẫn Tử ở chỗ nào?”
“Cha mẹ, con cũng muốn đi theo cha mẹ” Tô Mẫn vội vàng lên tiếng. Ngay từ
đầu cô đã không định ở lại đây, dù sao chỉ cần cắt đứt con đường lui cuối cùng
này, cha mẹ cô sẽ không còn cách nào khác.
Bà ngoại Tôn nhìn con gái và con rể, khó chịu nói: “Hai đứa bây giờ dở chứng
gì thế, Mẫn Tử còn nhỏ, sao có thể theo các con đi chịu khổ được? Nó còn
phải đi học nữa, lỡ dở việc học hành thì sao?”
Trương Quế Hoa cười nói: “Mẹ, mẹ chẳng quan tâm thằng Cường với cái Yến,
nhà con Mẫn Tử đâu phải không có ông bà nội, cần gì mẹ phải lo lắng suông?”
“Cái nhà chị này, sao lại nói thế, Thu Phương là con gái tôi, Mẫn Tử là cháu
ngoại ruột của tôi, sao tôi lại không được quan tâm?”
“Vậy cũng phải có năng lực đã chứ? Nếu nói vợ chồng cô Thu Phương về làm
khách, tôi làm chị dâu không nói hai lời. Nhưng nếu bảo tôi giúp nuôi con hộ,
thì xin lỗi nhé. Nhà mình sống cũng chả dư dả gì, nuôi ba đứa trẻ con nuôi
không nổi. Thằng Cường với cái Yến giờ đang phải chen chúc trong một
phòng, nếu thêm cả Mẫn Tử nữa thì chen chúc ra cái dạng gì”
nam-80/chuong-16.html]
Lời đã nói đến nước này, Tôn Thu Phương trong lòng cũng hiểu chuyện này
không thành được. Kể cả sau này mẹ bà có thuyết phục được chị dâu đồng ý
cho Mẫn Tử ở lại, thì những ngày tháng Mẫn Tử sống ở đây cũng chẳng dễ
chịu gì, lại còn liên lụy khiến mẹ bà ở nhà bị con dâu làm khó dễ.
“Thôi thôi, Trường Vinh nói đúng đấy, vợ chồng em tự chăm sóc Mẫn Tử cũng
được”
Bà ngoại Tôn sốt ruột: “Thế Mẫn Tử tính sao? Theo các con thì ngủ ở chỗ
nào?”
Tô Mẫn cười nói: “Bà ngoại, con cùng cha mẹ sẽ lên thành phố, sau này nhà
con sống ở trên phố ạ”
Tô Trường Vinh và Tôn Thu Phương nghe xong câu này đều kinh ngạc nhìn con
gái.
Trương Quế Hoa cũng không tin, cười mỉa: “Thế này không phải đến chỗ ở còn
chưa có sao, sao mà đòi lên thành phố sống được”
Tô Mẫn đáp: “Chính vì ở quê không có nhà nên nhà cháu mới lên thành phố.
Cuộc sống trên phố dễ thở hơn nhiều, cha mẹ cháu chăm chỉ như vậy, không
sợ không sống nổi”
Cô nhìn cha mẹ mình nói: “Cha mẹ, hai người nói có đúng không? Chúng ta lên
thành phố, chắc chắn sẽ sống tốt”
Tô Trường Vinh và Tôn Thu Phương cũng không biết phải nói sao, vẫn là Tôn
Thu Phương phản ứng nhanh hơn, căng da đầu nói: “Đúng vậy, chúng em có
tay có chân, ở đâu mà chẳng sống được”
Trương Quế Hoa nghe xong bĩu môi: “Thế thì được, các cô các chú cứ lên đấy
mà sống cho tốt vào. Nhưng tôi nói trước nhé, nhà tôi bây giờ tiền nong cũng
eo hẹp lắm. Các cô các chú nếu thiếu sinh hoạt phí hay gì đó thì chúng tôi
cũng không bới đâu ra tiền mà cho đâu”
Sắc mặt Tôn Thu Phương biến đổi: “Chị dâu yên tâm, chị không nói thì em
cũng sẽ không mở miệng xin chị đâu”
Bà ngoại Tôn nói: “Haizz, đều là người một nhà, đừng nói lời khách sáo thế.
Các con cứ lên thành phố xem sao, nếu không được thì lại về đây”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng – vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh
Trương Quế Hoa nghe bà cụ nói thiên vị như vậy, lập tức không vui mím chặt
miệng.