Tôn Thu Phương vốn không hợp tính với người chị dâu này lắm, nhưng hôm
nay có chuyện muốn nhờ vả nên không khỏi cảm thấy chút xấu hổ. Bà đi theo
Trương Quế Hoa vào trong nhà.
“Mợ vừa mới định đi ra ngoài làm việc đấy, cô mà về muộn chút nữa là mợ
không có ở nhà đâu” Trương Quế Hoa vừa nói vừa rót nước cho mấy người, lại
bốc cho Tô Mẫn nắm lạc. “Nào, Mẫn Tử ăn chút đi, thằng Cường với cái Yến
nhà mợ thích ăn loại lạc luộc nước muối này nhất đấy”
“Cháu cảm ơn mợ” Tô Mẫn nhận lấy, thầm nghĩ bộ mặt tươi cười này của mợ
cả chắc cũng chẳng duy trì được bao lâu. Lát nữa mẹ cô mở miệng nói chuyện
muốn để cô lại đây, mợ cả chắc chắn sẽ trở mặt lạnh tanh ngay.
Mợ cả Trương Quế Hoa và Lý Ngọc Lan (thím hai) rất giống nhau, đều là người
keo kiệt, không bao dung người khác. Nhưng mợ ta thông minh hơn Lý Ngọc
Lan ở chỗ, ra ngoài lúc nào cũng tỏ vẻ khách sáo, khiến người ta tưởng mợ ta
rất dễ chung sống. Trước kia Tô Mẫn cũng nghĩ vậy, nhưng sau này khi trong
nhà xảy ra chuyện xui xẻo, cô đã nếm đủ mọi thói đời ấm lạnh. Những lời châm
chọc mỉa mai bên nhà cậu mợ cô nghe cũng không ít, cho nên bây giờ nhìn bộ
dạng cười ha hả này của mợ cả, cô liếc qua là biết ngay kiểu ngoài cười nhưng
trong không cười.
Bà ngoại Tôn cũng vào nhà, nhìn thấy con gái mình thì vui mừng khôn xiết:
“Mẹ cứ tưởng việc đồng áng bận rộn bọn con không tới được chứ”
Trương Quế Hoa cũng cười nói: “Đúng đấy, hôm qua mẹ còn nhắc mãi, bảo mấy
hôm rồi cô chú không sang. Hôm nay đừng về vội nhé, lát nữa chị đi ra trấn
trên mua ít thịt về, cả nhà ở lại ăn bữa cơm”
“Không cần phiền phức thế đâu ạ, lát nữa bọn em về ngay thôi”
Tôn Thu Phương vội vàng xua tay. Bà biết tính khí bà chị dâu này, nếu thật lòng
muốn giữ khách ở lại ăn cơm thì đâu có chuyện nói trước mặt khách là phải đi
mua thịt. Nếu bà và Trường Vinh ở lại thật, thì đúng là không biết khách sáo.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng – vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh
Bà ngoại Tôn không biết suy nghĩ của con gái, chỉ thấy con gái con rể đến thì
không nỡ để họ về sớm như vậy: “Cứ ở lại ăn bữa cơm đi, không cần mua thịt
đâu, ra vườn hái mớ rau vào làm bữa cơm đạm bạc là được rồi”
“Vâng, thế để lát con đi hái rau” Trương Quế Hoa cười nói, nhưng ý cười trong
mắt ngày càng ít đi.
nam-80/chuong-15.html]
Tô Mẫn thấy vậy, cố ý nói với Tôn Thu Phương: “Mẹ, chẳng phải mẹ muốn nói
chuyện với bà ngoại sao? Có phải sau này con sẽ ở lại đây không?”
“Cái gì mà ở lại đây?” Nụ cười trên mặt Trương Quế Hoa cứng đờ.
Tôn Thu Phương vốn định lát nữa mới nói, không ngờ con gái lỡ miệng nói ra
trước, bà không khỏi có chút xấu hổ, gượng cười nói: “Em với Trường Vinh mới
ra ở riêng, hiện tại chưa tìm được nhà, cho nên muốn gửi Mẫn Tử ở lại đây một
thời gian ngắn. Chờ bọn em ổn định chỗ ở rồi sẽ sang đón con bé về”
“Con với Trường Vinh ra ở riêng?” Bà ngoại Tôn nghe xong kinh ngạc hỏi: “Sao
lại ra ở riêng? Nhà cửa còn chưa tìm được mà phân gia làm cái gì?” Bà tuy hy
vọng con gái con rể ra riêng cho thoải mái, nhưng phân gia kiểu đến cái nhà
cũng không có mà ở thế này thì là phân gia kiểu gì.
Tôn Thu Phương nghe vậy, bối rối nói: “Là bọn con muốn ra ở riêng thôi. Con
với Trường Vinh chỉ có một mụn con gái, cũng chẳng cần nhà cao cửa rộng,
nên không đòi hỏi nhà cửa. Hơn nữa con và anh ấy đều có sức lao động, qua ít
lâu nữa là dựng được cái nhà của mình thôi”
“Thế này là thế nào chứ” Bà ngoại Tôn thở dài một hơi, trong lòng có cục tức
nhưng trước mặt con rể lại không dám nói. Lúc trước con gái gả đi, tưởng được
vào chỗ tử tế, không ngờ chỉ vì sinh con gái mà bị người ta coi thường. Nếu
ông nhà còn sống thì cũng có thể giúp con gái chống lưng. Đáng tiếc ông đi
sớm, con trai cả thì sợ vợ, con trai út chân cẳng lại không tốt, nhà mẹ đẻ
chẳng có ai giúp đỡ được cho con gái một tay.
Bà nói: “Các con tự tính toán trong lòng là được, Mẫn Tử cứ để ở chỗ mẹ, các
con đừng lo”
Tôn Thu Phương đỏ hoe mắt: “Con cảm ơn mẹ”
“Thế sao được?” Trương Quế Hoa đột nhiên cười nói: “Cô Thu Phương à, không
phải chị không muốn giữ Mẫn Tử ở lại, nhưng cô cũng biết đấy, chị và anh cô
còn hai đứa con phải lo. Chú Tôn Hải chân cẳng không tốt, ở nhà cũng cần
người chăm sóc, cô đưa Mẫn Tử sang đây là thế nào? Hơn nữa, các cô ra ở
riêng, nhưng ông bà nội nó vẫn còn sờ sờ ra đấy, đâu đến lượt nhà ngoại chúng
tôi nuôi, có phải không?”