Tô Văn Văn giống thím Cao Hồng như đúc. Mắt rất to nhưng không phải kiểu
trong veo ngây thơ, mà mang theo vài phần kiêu ngạo. Giống như lúc này, con
bé mở cửa, liếc nhìn mấy người một cái, cũng chẳng chào hỏi gì, quay người đi
thẳng vào trong nhà.
Tô Trường Vinh và Tôn Thu Phương đều có chút sượng sùng, nhưng vẫn bước
vào.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng – vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh
Cao Hồng từ trong bếp đi ra, thấy hai người thì cười nói: “Đến rồi đấy à, nhà em
chờ mãi”
Tôn Thu Phương cười đáp: “Vừa nãy vòng đi mua chút đồ nên hơi chậm” Bà
đưa túi đồ cho Cao Hồng: “Có chút quà mọn, thím đừng chê nhé”
“Chị khách sáo làm gì, mấy thứ này nhà em có đầy, tủ lạnh chất đầy ăn không
hết, chị mua thế này em chẳng có chỗ mà để, lãng phí tiền quá, lần sau đừng
thế nữa nhé”
Cao Hồng vừa nói vừa đặt đồ lên cái bàn bên cạnh, rồi tìm mấy đôi dép cho
mọi người thay.
Chờ thay giày xong, Tô Trường Quý cũng từ bếp đi ra, mời mọi người vào bàn
ăn cơm.
Trên bàn bày biện khá nhiều món, trông rất thịnh soạn. Được tiếp đãi như vậy,
những ngại ngùng ban nãy của vợ chồng Tô Trường Vinh cũng vơi đi phần nào.
Thức ăn đã dọn lên đủ, Tô Trường Quý lấy bát đũa ra, vừa xếp vừa cười nói:
“Hôm nay đều là tay nghề của Cao Hồng cả đấy, anh chị nếm thử xem”
Tô Trường Vinh cười ha hả nhận lấy bát đũa, nhưng vẫn thấy hơi gò bó. Tuy là
nhà em trai ruột, nhưng nhìn căn phòng rộng rãi này, cứ cảm thấy mình lạc
lõng không hợp.
Hắn thấy Tô Văn Văn không ra ăn, bèn hỏi: “Văn Văn không ra ăn cơm à?”
Cao Hồng chỉ gắp vài miếng rau ăn, vừa nói: “Lát nữa em làm món khác cho
nó”
“Còn làm riêng nữa à? Phiền phức thế, thức ăn này ngon mà, bảo con bé ra ăn
cùng cho vui” Tôn Thu Phương vội cười nói. Bà trước mặt cô em dâu này vẫn
có chút tự ti. Tuy đều sinh con gái, nhưng ở nhà họ Tô, chẳng ai dám nói Cao
Hồng nửa lời. Dù sao Cao Hồng cũng có công ăn việc làm, lại là người thành
phố gốc, quanh năm suốt tháng khó lắm mới về quê một lần. Mỗi lần về, bà cụ
cũng cung phụng hai mẹ con cô ta như bảo bối.
nam-80/chuong-28.html]
Nhớ tới những chuyện đó, bà thầm thở dài, nếu mình làm mẹ mà có năng lực
chút thì Mẫn Tử cũng không bị người ta coi thường.
Cao Hồng mím môi: “Chăm con thì đâu ngại phiền hả chị, nó muốn ăn gì thì
đương nhiên phải chiều. Trẻ con thành phố bây giờ đều nuôi chiều như thế cả”
Tôn Thu Phương nghe vậy mặt hơi sượng, gượng cười: “Thế à, cái này chị
không biết thật”
Tô Trường Quý cũng biết vợ mình nói chuyện có gai, vội giảng hòa: “Anh chị
định bao giờ thì về?”
“Về? Về đâu?” Tô Trường Vinh ngơ ngác hỏi.
“Đương nhiên là về quê ấy” Tô Trường Quý buông đũa, nghiêm trang nói: “Hiện
tại sống ở thành phố khó khăn lắm, anh chị không có công ăn việc làm, ở đây
sống thế nào được? Em với Cao Hồng tuy thỉnh thoảng có thể giúp đỡ chút
đỉnh, nhưng cũng chẳng được bao nhiêu, về lâu dài vẫn phải dựa vào anh chị.
Ở quê có ruộng có đất, về làm ruộng chắc ăn hơn nhiều”
Cao Hồng cũng tắt nụ cười xã giao, nghiêm túc nói: “Trường Quý bàn với em,
bảo em tìm việc cho anh chị. Không phải em không muốn tìm, nhưng anh chị
cũng biết đấy, bây giờ ở thành phố một cái công việc quý giá thế nào. Người ta
có việc thì sắp xếp cho người thành phố trước, anh chị tay nghề không có,
người ta cũng không nhận đâu”
“Cô chú nói cái gì thế?” Tô Trường Vinh bị hai vợ chồng này làm cho ngớ người.
“Anh bảo nhờ cô chú tìm việc bao giờ? Anh chị hiện giờ có tay có chân, tự kiếm
tiền nuôi thân, sao cứ nhất thiết bắt anh về quê làm gì?”
Hắn nói xong cũng đặt bát đũa xuống bàn, niềm vui ban nãy tan biến sạch.
Đến nhà em trai ăn cơm là để thăm người thân, chứ đâu phải đến để nghe dạy
đời.
Tô Trường Quý không ngờ lời khuyên của mình lại khiến anh cả phản cảm đến
thế, nhất thời cảm thấy bực bội vì không thể nói chuyện được.
Hắn vừa định mở miệng, liền nghe chị dâu cả Tôn Thu Phương cũng nói: “Đúng
đấy, vợ chồng anh chị thấy nhặt phế liệu cũng tốt mà. Chú thím làm sao vậy?
Nếu ở quê mà sống dễ chịu thì anh chị cũng chẳng ra ngoài làm gì. Bây giờ ra
ngoài cũng tốt lắm”
“Tốt cái gì chứ? Nhặt phế liệu mà là chuyện tốt à? Nếu một ngày nào đó gặp
người quen, anh chị không thấy xấu hổ sao? Em nghĩ thôi cũng thấy mất mặt
thay cho anh chị” Tô Trường Quý nói mà mặt đỏ gay vì kích động. Chuyện này
mà để người ta biết anh cả mình đi nhặt phế liệu, sau này hắn còn mặt mũi
nào mà ở lại trường học nữa.