Tô Mẫn thấy chú ba nói chuyện như vậy bèn lên tiếng: “Chú Ba, sao lại xấu hổ
ạ? Cả nhà cháu không trộm không cướp, kiếm tiền chân chính thì có gì mà mất
mặt. Chú Ba là người có học, sao suy nghĩ lại thiển cận thế ạ?”
“Mẫn Tử, chú đang nói chuyện với cha mẹ cháu, cháu là trẻ con xen vào làm
gì?” Tô Trường Quý ngày thường ở trường nói một là một hai là hai trước mặt
học sinh, giờ bị cháu gái cãi lại, trong lòng lập tức bốc hỏa.
“Chú Ba, cháu là trẻ con nhưng cháu nói có lý thì người lớn cũng phải nghe chứ
ạ”
“Cái con bé này thật là không hiểu chuyện” Tô Trường Quý bực bội nhìn cô, rồi
quay sang Tô Trường Vinh: “Anh cả, anh nghe lời khuyên của em đi. Bây giờ
nếu ở quê mà sống được thì ai lại lên thành phố làm cái nghề này? Trước kia
anh chị ở quê chẳng phải sống cũng tốt sao, việc gì phải lên đây chịu tội. Nhặt
phế liệu tuy không trộm cướp, nhưng ăn xin cũng đâu có trộm cướp, anh xem
có mấy ai coi trọng họ đâu?”
Tô Trường Vinh nghe em trai ví mình với ăn mày, lập tức nổi trận lôi đình, mặt
đỏ tía tai: “Cái gì mà ăn mày? Chú dám so sánh anh với ăn mày à?”
“Anh cả, em chỉ so sánh thế thôi. Anh xem, chính anh cũng coi thường người đi
ăn xin dù họ không trộm cướp, thế mà anh lại thấy nhặt phế liệu là vinh quang
à?”
Tô Trường Quý cảm thấy mình thật sự không thể nói lý với anh cả, quả nhiên tư
tưởng chênh lệch quá lớn.
Tô Mẫn thấy cha mẹ mình đều mím môi không nói lời nào, lo họ bị thuyết phục
quay về thật, liền đứng bật dậy, phẫn nộ nói: “Chú Ba, cháu cứ tưởng chú mong
nhà cháu sống tốt, không ngờ chú chỉ lo nhà cháu làm mất mặt chú. Chúng
cháu nhặt phế liệu thu nhập rất tốt, quay về còn phải nhìn sắc mặt bà nội với
thím Hai, chú không nghĩ cho chúng cháu chút nào sao? Mấy năm nay cha mẹ
cháu khổ nhiều rồi”
Bị Tô Mẫn nói trúng tim đen, Tô Trường Quý nghẹn họng đỏ mặt. Hắn chưa bao
giờ bị một đứa trẻ con phê bình như thế. Hắn trừng mắt nhìn Tô Mẫn: “Con bé
này, sao lại vô lễ thế hả?”
Tôn Thu Phương nghe vậy trong lòng cũng khó chịu: “Mẫn Tử nói đúng đấy,
chú thím không ở nhà nên không biết cuộc sống ở nhà thế nào đâu. Cha đem
công việc vốn định cho Trường Vinh cho Trường Phú, ruộng đất trong nhà đều
do anh chị làm, nhưng thu hoạch hàng năm anh chị chẳng thấy được đồng
nào. Lần này ra riêng, anh chị cũng chỉ được chia hơn một trăm đồng, chú thím
nói xem, cuộc sống này anh chị phải sống sao?”
nam-80/chuong-29.html]
Tô Trường Quý quả thật không biết chuyện này, chỉ tưởng anh chị muốn lên
thành phố hưởng phúc nên mới đi. Nhưng hắn biết tính cha mẹ mình, đối với
con cái là thương thật lòng, chưa nói người khác, đối với hắn thì lúc nào cũng
cười nói vui vẻ, sao có thể đối xử tệ với anh cả được. Hắn thở dài: “Cha mẹ già
rồi, anh chị cũng nên thông cảm. Công việc đó cho nhà anh hai cũng có sao
đâu, làm ruộng ở nhà chẳng phải cũng tốt sao?”
“Trường Quý, chú đừng nói nữa” Tô Trường Vinh đứng dậy, “Hôm nay anh
không nên đến đây, vốn dĩ anh em đang vui vẻ lại thành ra cãi nhau to. Anh
học hành không nhiều bằng chú, nhưng nhặt phế liệu có phải nghề tốt hay
không, trong lòng anh tự biết rõ”
Hôm nay vốn dĩ hí hửng đến thăm em trai, kết quả em trai lại chỉ muốn khuyên
hắn về quê. Ở nhà bị cả gia đình thằng hai làm tổn thương, lên thành phố thì
thằng ba cũng không chứa chấp. Lời trong lời ngoài toàn là sợ ông anh nhặt
đồng nát này làm mất mặt nó. Chẳng có đứa nào thật lòng nghĩ cho hắn cả.
Hắn coi như đã hiểu, anh em ruột thịt cũng chẳng dựa vào được, muốn sống
thì phải dựa vào chính mình thôi.
“Anh cả, sao anh cứ cố chấp thế nhỉ?” Tô Trường Quý vẻ mặt đầy bất đắc dĩ.
Cao Hồng thấy nhà Tô Trường Vinh không nghe khuyên bảo lại còn thái độ như
vậy thì cũng sa sầm mặt mày: “Trường Quý, mình đừng khuyên nữa. Người ta
tự có tính toán rồi, mình xen vào làm gì, lại chẳng được tiếng thơm gì”
“Hừ, thôi bỏ đi, tôi mặc kệ” Tô Trường Quý mặt xanh mét ngồi xuống.
Tô Trường Vinh thấy vợ chồng em trai như vậy, trong lòng không dễ chịu, cũng
không muốn ở lại thêm nữa: “Hôm nay bữa cơm này khỏi ăn đi, anh về trước,
mai còn phải đi làm”
Nói xong liền rời khỏi ghế đi ra cửa đổi giày.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng – vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh