Hai người cùng nhau xuống lầu, Lương Cẩm Mặc hỏi Hứa Chi có cần anh đưa
về không.
Cô nào còn mặt mũi đâu mà làm phiền anh thêm nữa, vội vàng xua tay: “Em tự
bắt xe là được rồi ạ”
Lương Cẩm Mặc gật đầu: “Đi đường cẩn thận”
Hứa Chi xoay người bước đi, mặc chiếc áo phao vào quả nhiên không còn thấy
lạnh nữa. Cô cúi đầu đi về phía điểm đón taxi, bỗng nhiên nhớ ra một chuyện.
Sinh nhật của Lương Cẩm Mặc hình như là vào mùa hè.
Có một mùa hè nọ, dường như không thể chịu đựng nổi cảnh bị bắt nạt ở
trường và sự ghẻ lạnh ở nhà họ Lương thêm nữa, anh đã âm thầm bỏ nhà ra đi.
Sau này Hứa Chi nghe nói anh đi tìm mẹ ruột của mình.
“Nghe đâu hôm đó là sinh nhật nó, chắc là nghĩ mẹ nó sẽ tổ chức sinh nhật
cho”
Lương Mục Chi khi nhắc đến chuyện này lập tức cười khinh khỉnh:
“Kết quả là mụ tiểu tam kia chẳng nói chẳng rằng đuổi nó ra khỏi cửa, hại nó
phải đứng chết trân bên ngoài cả đêm cũng không được vào nhà. Đến hôm
sau mẹ nó mua vé xe tống cổ nó về lại Bắc Thành, nó đành phải vác mặt quay
về, trông y hệt con chó nhà có tang”
Đám trẻ mười mấy tuổi cười ồ lên, Hứa Chi đứng giữa những tiếng cười đầy ác
ý ấy chỉ lặng lẽ cúi đầu, cô không cách nào cười nổi.
Lương Cẩm Mặc ở nhà họ Lương đương nhiên chẳng ai tổ chức sinh nhật cho,
anh đi tìm mẹ cũng không biết có nhận được nổi một câu chúc mừng sinh
nhật hay không.
Cô vẫy một chiếc taxi, trước khi lên xe, cô thầm nghĩ năm nay thì không kịp rồi
nhưng năm sau nhất định cô sẽ tặng anh một món quà sinh nhật.
Chiếc taxi lao vút đi, cô không hề nhìn thấy Lương Cẩm Mặc vẫn đứng đó chưa
rời đi.
Đôi mắt đen thẫm ấy vẫn luôn dõi theo cô từ lúc nhìn bóng lưng cô cho đến khi
nhìn theo chiếc taxi, mãi đến khi không còn thấy gì nữa anh mới thu lại ánh
mắt, xoay người rời đi.
Hứa Chi trở về ký túc xá trường, bạn cùng phòng là Dương Tuyết lập tức trêu
chọc:
“Đi đêm không về nha Chi Tử, có phải có tiến triển mới với anh trai Mục Chi
của cậu rồi không?”
Hai người là bạn thân, lần trước Lương Mục Chi đến trường tìm Hứa Chi đã đặc
biệt mời cô và cả Dương Tuyết đi ăn, trong bữa tiệc hắn còn nói những lời đầy
ẩn ý:
“Dương Tuyết, em giúp anh một việc nhé, chăm sóc Tiểu Chi Tử nhiều một
chút, cô ấy có chuyện gì thì em cứ gọi điện cho anh”
Dương Tuyết lúc đó bảo: “Chi Tử ngoan thế này thì có chuyện gì được chứ”
Lương Mục Chi đáp: “Chính vì ngoan nên mới cần phải trông chừng kỹ, con trai
ở đại học xấu xa nhiều lắm, đừng để ai bắt cóc mất Tiểu Chi Tử của chúng ta”
Dương Tuyết che miệng cười đầy ẩn ý lại đưa tay chọc nhẹ Hứa Chi: “Nghe
thấy chưa? Anh trai Mục Chi của cậu sợ cậu chạy theo người khác đấy”
Ai mà ngờ được, bây giờ Hứa Chi chưa chạy thì Lương Mục Chi đã chạy theo
người khác mất rồi.
Đối mặt với câu hỏi của Dương Tuyết, Hứa Chi chỉ thấy xấu hổ, một lúc lâu sau
mới mở miệng:
“Không có đâu. Tớ và Lương Mục Chi không phải quan hệ kiểu đó, cậu cũng
biết mà, anh ấy chưa bao giờ tỏ tình với tớ”
Dương Tuyết vẫn chưa hiểu rõ tình hình nên vẫn cười nói: “Tỏ tình hay không
thì có quan trọng gì, đằng nào bố mẹ hai bên cũng đã chốt là hai người sẽ cưới
nhau rồi”
Hứa Chi ngồi xuống ghế, hít một hơi thật sâu:
“Dương Tuyết, tớ và Lương Mục Chi thật sự không phải một đôi. Anh ấy có bạn
gái rồi, tối qua anh ấy vì bạn gái mà đánh nhau bị tạm giam, tớ chỉ đến giúp
làm thủ tục bảo lãnh thôi. Sau đó tớ cũng không ở cùng anh ấy, anh ấy đi thuê
phòng với bạn gái còn tớ thì ngủ nhờ chỗ một người bạn khác”
Dương Tuyết sững sờ.
Hồi lâu sau, cô ấy mới nhíu mày: “Lương Mục Chi. có bạn gái rồi?”
Hứa Chi gật đầu.
“Không nói với cậu sao?”
Hứa Chi gật đầu: “Tớ cũng mới biết tối qua thôi”
Dương Tuyết mất một lúc để tiếp nhận thông tin, giọng nói bỗng cao lên một
tông:
“Anh ta đùa kiểu gì vậy? Trước đây rảnh rỗi hay bận rộn cũng đến trường mời
cả phòng mình đi ăn, mọi người đều mặc định cậu là bạn gái anh ta. Có mấy
cậu nam sinh hỏi thăm muốn tán tỉnh cậu đều bị mọi người chặn họng đuổi về,
giờ anh ta lại đi cặp kè với người phụ nữ khác?”
Dương Tuyết không nói thì thôi, vừa nói ra Hứa Chi càng thấy khó chịu, vành
mắt đỏ hoe.
ngoan-ngoan/chuong-4-lan-nay-luong-muc-chi-muon-co-ganh-toi-thay-cho-
tran-tinhhtml]
Cô cắn chặt môi, cảm thấy mình chẳng khác nào một con ngốc.
“Tớ bảo này, không khéo Lương Mục Chi ngay từ đầu đã là một cái điều hòa
trung tâm, đi đâu cũng rắc thính chơi đùa mập mờ đấy?” Dương Tuyết hỏi.
Hứa Chi lắc đầu: “Tớ. tớ cũng không biết nữa”
Cô vốn nghĩ không phải vậy, vì cho đến tận cấp ba cô và Lương Mục Chi đều
học cùng trường, hắn đâu phải kiểu “trai ấm áp” trong mắt các nữ sinh, nhưng
giờ cô cũng chẳng dám chắc nữa.
Cô tự cho rằng mình hiểu hắn nhưng kết quả là hắn đã chơi cô một vố đau
điếng.
Sắp đến cuối kỳ nên trường cơ bản đã hết tiết, sinh viên đều đang gấp rút ôn
tập để thi cử, Hứa Chi cũng ôm sách vở lên thư viện nhưng đầu óc rối bời, một
chữ cũng không vào đầu.
Cả ngày trôi qua trong trạng thái mơ hồ, đến tối, cô nhận được tin nhắn
WeChat của Lương Mục Chi.
Lương Mục Chi: [Em nói chuyện anh đánh nhau vào đồn với bố mẹ anh rồi
à?]
Bình thường Lương Mục Chi rất ít khi nhắn tin chữ, hắn thích gọi điện thoại
trực tiếp hơn, mỗi lần bắt máy đều sẽ thân thiết gọi một tiếng “Tiểu Chi Tử”.
Giờ hắn đột nhiên gửi một tin nhắn thế này khiến trong lòng cô dấy lên chút
bất an, cô gõ chữ trả lời: [Không có, sao vậy ạ?]
Lương Mục Chi: [Họ biết rồi, anh đang ngồi trên xe, chuẩn bị về nhà nghe
chửi đây]
Trái tim Hứa Chi chùng xuống, vội vàng nhắn lại: Em không nói đâu, sao hai
bác lại biết được chứ?
Lương Mục Chi: [Có quỷ mới biết]
Hứa Chi cầm điện thoại nhìn chằm chằm vào ba chữ kia, không biết có phải do
cô quá nhạy cảm hay không mà cứ cảm thấy lời hắn nói đầy vẻ ám chỉ.
Lương Mục Chi: [Em giúp anh một việc được không?]
Trong lòng Hứa Chi có dự cảm chẳng lành.
Lương Mục Chi: [Anh nghe giọng điệu bố mẹ thì có vẻ họ đã biết anh đánh
nhau vì một cô gái. Họ hỏi là ai nhưng anh không dám nói, nếu họ biết cô gái
đó là Trần Tịnh thì cô ấy chưa kịp chính thức ra mắt đã để lại ấn tượng xấu]
[Vì thế hai đứa mình có thể thống nhất lời khai, nói là lúc anh và em đi bar chơi
có kẻ quấy rối em nên anh mới ra tay đánh người được không?]
Thật ra Hứa Chi cũng không quá ngạc nhiên.
Hồi cấp hai, người nhà Lương Mục Chi không cho hắn chơi game trên máy tính
ở nhà nên hắn thường lén ra tiệm net chơi.
Để tránh bị bố mẹ phát hiện, hắn thường kéo Hứa Chi đi cùng, sau đó về nói
dối bố mẹ là đi cùng cô đến nhà sách.
Chiêu này rất hiệu nghiệm, đến mức lên cấp ba, hễ hắn muốn trốn học đi chơi
là lại lôi cô ra làm tấm bình phong.
Hứa Chi rất ngoan nên cha mẹ Lương cực kỳ tin tưởng cô, chỉ cần cô mở
miệng là họ sẽ tin ngay những lời nói dối của Lương Mục Chi.
Tuy nhiên tình huống lần này lại khác, lần này Lương Mục Chi muốn cô gánh
tội thay cho Trần Tịnh. Mặc dù trong chuyện này Trần Tịnh cũng là nạn nhân
nhưng suy cho cùng trận đánh nhau đó là vì cô ta mà ra.
Chẳng ai muốn tự dưng phải đeo cái danh oan ức vào người, Hứa Chi úp điện
thoại xuống bàn, đưa mắt nhìn vào trang sách cố gắng tập trung đọc.
Điện thoại liên tục rung lên, cô nhắm mắt lại rồi lại cầm lên xem.
Lương Mục Chi: [Làm ơn đi mà, em biết bố mẹ anh đối xử với em tốt thế nào,
nếu anh đánh nhau vì em thì họ sẽ không trách phạt anh quá nặng đâu, hơn
nữa Trần Tịnh cũng đỡ bị mất điểm trong mắt họ]
Lương Mục Chi: [Anh cũng hết cách rồi, Tiểu Chi Tử, em giúp anh lần này đi,
coi như anh nợ em một ân huệ]
Lương Mục Chi: [Nếu em thật sự không muốn thì thôi vậy, coi như anh chưa
nói gì]
Theo trực giác, Hứa Chi khẳng định câu cuối cùng này đã mang theo tính khí
thiếu gia quen thói của hắn.
Tính tình Lương Mục Chi vốn chẳng tốt đẹp gì nhưng hắn đối với Hứa Chi vẫn
luôn hòa nhã, tính Hứa Chi lại mềm mỏng nên bao năm qua giữa hai người rất
ít khi xảy ra mâu thuẫn.
Hứa Chi đã không còn nhớ nổi lần cuối cùng hai người giận nhau là khi nào
nhưng hiện tại, Lương Mục Chi vì Trần Tịnh mà đang giận lẫy với cô.
Ngón tay cô dừng lại trên khung soạn thảo, hồi lâu sau màn hình điện thoại tối
sầm lại, cô bực bội ném điện thoại sang một bên.
/Truyện được đăng bởi FB Góc Truyện Của Yên. Theo dõi fanpage để cập nhật
nhanh nhất!/