Đêm xuống, Hứa Chi mất ngủ, những chuyện cũ lại ùa về.
Khoảng thời gian này năm ngoái, Lương Mục Chi mới bắt đầu chơi đua xe và
đã gặp tai nạn một lần.
Lần đó Hứa Chi suýt thì sợ chết khiếp, lúc Lương Mục Chi được người ta
khiêng ra khỏi xe, đầu hắn bê bết máu.
Không chỉ cô tưởng Lương Mục Chi sắp chết mà chính hắn cũng nghĩ mình
không qua khỏi, trong hơn một phút ngắn ngủi hé mắt trên xe cấp cứu, hắn đã
gọi “Tiểu Chi Tử”.
Hứa Chi vội vàng ghé sát lại thì bị Lương Mục Chi nắm chặt lấy tay.
Tay hắn rất lạnh, Hứa Chi dùng cả hai tay xoa nắn để sưởi ấm cho hắn, nước
mắt giàn giụa bảo hắn đừng nói nữa.
Nhưng hắn vẫn cứ gọi “Tiểu Chi Tử”.
Hứa Chi không chắc liệu hắn có tỉnh táo hay không, cô ghé vào tai hắn nói:
“Em ở đây”
Hắn nhìn cô một cái dường như mới yên tâm rồi lại chìm vào hôn mê nhưng
bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay cô, miệng lẩm bẩm gọi tên cô lần nữa.
May mà mạng Lương Mục Chi lớn, vết thương nhìn thì ghê người nhưng thực tế
không quá nghiêm trọng, phẫu thuật cũng đơn giản, nằm viện gần một tháng
là được về nhà tịnh dưỡng. Kết quả tái khám sau ba tháng và nửa năm đều rất
tốt.
Cha mẹ Lương vì chuyện này mà cấm tiệt Lương Mục Chi chơi đua xe nhưng
Hứa Chi biết hắn vẫn lén lút chơi, chỉ là không dám công khai tham gia giải
đấu mà thôi.
Chẳng ai quản được Lương Mục Chi, cô cũng từng thử khuyên can nhưng hắn
toàn đánh trống lảng cho qua chuyện.
Tuy nhiên, vụ tai nạn xe đó đối với Hứa Chi mà nói, ý nghĩa của nó không chỉ
đơn thuần là nỗi ám ảnh sợ hãi.
Lúc Lương Mục Chi hôn mê đã gọi tên cô, ngay cả đám bạn đua xe của hắn
cũng nghe thấy, bọn họ đều đinh ninh cô và Lương Mục Chi là một đôi.
Khi đó cô đã nghĩ, trong sâu thẳm trái tim Lương Mục Chi chắc hẳn vẫn có một
vị trí dành cho cô.
Chuyện tình cảm này thật chẳng biết đâu mà lần, một người đàn ông lúc hôn
mê gọi tên cô, nắm chặt tay cô, ai mà ngờ được thực ra hắn lại chẳng hề
thích cô.
Chưa từng thích cô!
Hứa Chi mở mắt trân trân trong bóng tối mà suy nghĩ miên man, một nỗi đau
âm ỉ và chậm rãi lan từ tim ra khắp tứ chi, nước mắt lặng lẽ trượt dài từ khóe
mi xuống gối.
Sáng hôm sau đi tự học, cô vẫn chẳng thể nào tập trung nổi.
Trước đây cô và Lương Mục Chi dù có giận hờn vu vơ cũng chưa bao giờ để
sang ngày hôm sau, hoặc là hắn sẽ chủ động bắt chuyện, hoặc thỉnh thoảng
cô sẽ là người xuống nước.
Nhưng lần này, mãi đến trưa cô vẫn không nhận được bất kỳ tin nhắn nào từ
Lương Mục Chi.
Đến giờ ăn trưa, Hứa Chi nhận được điện thoại của mẹ mình là bà Triệu Niệm
Xảo.
“Chuyện thằng Mục Chi đánh nhau con có biết rõ không?” Bà Triệu Niệm Xảo
hỏi:
“Tối qua nhà họ Lương làm ầm ĩ cả lên, ông cụ suýt thì tức phát bệnh, Mục Chi
cũng bị phạt quỳ ở từ đường cả đêm, nghe nói còn bị đánh nữa”
Tim Hứa Chi chùng xuống.
Lương Mục Chi là cục vàng cục bạc của nhà họ Lương, cô chưa từng thấy cha
mẹ Lương động thủ với hắn bao giờ, trước đây thỉnh thoảng có phạt quỳ từ
đường thì cũng chỉ một hai tiếng là cùng.
Đối với một thiếu gia như Lương Mục Chi thì hình phạt lần này được xem là rất
nặng rồi.
“Mẹ thấy bố mẹ nó cũng đau đầu lắm, nhất là mẹ nó, vốn còn trông cậy nó kế
thừa gia nghiệp, thế mà đến giờ vẫn không làm được trò trống gì lại còn
đánh nhau. Cái dạng này còn chẳng bằng đứa con riêng Lương Cẩm Mặc.
Mẹ nghe nói đứa con riêng kia lại có tiền đồ hơn hẳn, lúc đi du học đã đi làm,
về nước cái là mang theo kinh nghiệm làm việc và cả một đội ngũ nhân tài từ
nước ngoài về thẳng trụ sở Lương thị làm việc. Cứ đà này thì gia sản Lương thị
sau này rơi vào tay ai cũng chưa biết chừng”
Bà Triệu Niệm Xảo cứ lải nhải mãi chuyện nhà họ Lương nhưng Hứa Chi không
nghe lọt tai, cô đã bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài.
Cúp điện thoại, cô khoác ba lô xuống lầu rồi bắt xe về nhà.
Thế nhưng khi về đến trước cửa biệt thự nhà mình, bước chân cô không dừng
lại mà đi vòng sang ấn chuông cửa nhà họ Lương.
Người giúp việc nhà họ Lương ra mở cửa, thấy là cô thì vui mừng ra mặt:
“Chi Tử đến rồi, cháu mau vào khuyên can bà chủ đi, Mục Chi quỳ cả đêm rồi
mà đến giờ vẫn chưa được thả, cứ thế này thì cơ thể sao chịu đựng nổi”
ngoan-ngoan/chuong-5-chop-lay-co-tay-cohtml]
Xem ra lần này Lương Mục Chi thực sự đã chọc giận bố mẹ hắn rồi, Hứa Chi
không dám chậm trễ, vội vàng đi vào nhà chính.
Tuy thể chất Lương Mục Chi khá tốt nhưng dù sao hắn cũng mới bị tai nạn
xe cách đây hơn một năm, quỳ cả đêm. cô nghe thôi cũng bắt đầu thấy sốt
ruột.
Cha Lương có lẽ đã đi làm, lúc này trong phòng khách nhà chính chỉ có mẹ
Lương.
Hứa Chi đi tới cung kính chào hỏi: “Dì Lương”
“Chi Tử à” Mẹ Lương là Phó Uyển Văn nhìn thấy cô lập tức nói: “Cháu cũng
giúp dì để mắt tới Mục Chi nhiều hơn chút, cháu xem nó suốt ngày gây họa, dì
là mẹ mà nói nó cũng chẳng thèm nghe”
Phó Uyển Văn than phiền rất nhiều, Lương Mục Chi không nên thân còn chẳng
bằng đứa con riêng có chí tiến thủ khiến bà ta làm mẹ mà cũng thấy mất mặt,
sắc mặt rất khó coi:
“Đúng rồi, dì nghe nói lần này Mục Chi đánh nhau có liên quan đến một
người phụ nữ, cháu có biết chuyện này là thế nào không? Dì hỏi thằng ranh
con đó bao nhiêu lần mà nó sống chết không chịu nói”
Hứa Chi cúi đầu, bàn tay từ từ siết chặt, hồi lâu sau cô mới lí nhí nói: “Xin lỗi dì
Lương là vì cháu ạ”
Đôi mày của Phó Uyển Văn càng nhíu chặt hơn.
“Có một gã đàn ông bắt nạt cháu” Hứa Chi không dám ngẩng đầu, giọng nói
yếu ớt:
“Mục Chi thấy thế mới giúp cháu ngăn lại sau đó không hiểu sao lại đánh
nhau…”
Ngay cả tình hình hiện trường thế nào cô cũng không rõ nên lời kể vô cùng mơ
hồ:
“Hai bác đừng phạt Mục Chi nữa được không ạ. Anh ấy không cố ý gây họa
đâu, là vì giúp cháu thôi”
Phó Uyển Văn nhìn chằm chằm vào Hứa Chi khiến cô có cảm giác như đang bị
tùng xẻo.
Gò má cô nóng bừng vì xấu hổ.
Cha mẹ Lương đối xử với cô rất tốt nhưng vì Lương Mục Chi mà cô đã nói dối
họ không chỉ một lần.
Một lúc lâu sau, Phó Uyển Văn thở dài: “Chi Tử, đó là quán bar đấy, cháu nói
xem. Cháu trước giờ ngoan ngoãn là thế, sao lại có thể cùng Mục Chi đến
những nơi như vậy chứ?”
Đầu Hứa Chi càng cúi thấp hơn, chỉ cảm thấy vô cùng bẽ bàng: “Cháu xin lỗi”
“Mục Chi bản tính phóng túng, dì làm mẹ không quản nổi nên mới trông cậy
cháu giúp đỡ quản thúc nó, nhưng giờ cháu lại thế này” Phó Uyển Văn lắc
đầu: “Thật sự làm dì quá thất vọng”
Móng tay Hứa Chi bấm vào lòng bàn tay đến đỏ ửng, cô không kìm được mà tự
tẩy não bản thân: Không sao đâu, dù gì người làm con dâu nhà họ Lương sau
này cũng đâu phải là cô. Mẹ Lương nhìn nhận cô thế nào cũng chẳng quan
trọng nữa.
Phó Uyển Văn đứng dậy đi về phía từ đường, Hứa Chi không đi theo, cô biết
Phó Uyển Văn định tha cho Lương Mục Chi rồi.
Thật ra Phó Uyển Văn rất cưng chiều Lương Mục Chi, nếu không phải vì quá
tức giận thì bà ta cũng chẳng nỡ làm khó con trai mình.
Lương Mục Chi xoa đôi chân quỳ đến tê dại đi vào phòng khách, liếc thấy Hứa
Chi lập tức đi tới ngồi xuống bên cạnh cô.
Hứa Chi nhìn hắn một cái nhưng không nói gì.
Chân hắn đau nhức, dù hắn không thành thật quỳ nghiêm chỉnh mà lúc đứng
lúc ngồi để ăn gian nhưng dẫu sao cũng là cả một đêm, giờ đôi chân này cứ
như không phải của mình nữa.
Hứa Chi thấy má hắn sưng lên còn in hằn dấu năm ngón tay rõ rệt, chắc là do
cha Lương hoặc ông nội Lương đánh, cô không hỏi về vết thương mà hỏi Phó
Uyển Văn:
“Dì Lương đâu rồi?”
“Lên lầu rồi, bảo là không muốn nhìn thấy hai đứa mình còn bảo hai đứa tự
kiểm điểm đi, sau này đừng đi bar nữa”
Lương Mục Chi tỏ vẻ không quan tâm:
“Mẹ anh cứ quản nhiều, giờ chỗ chơi của thanh niên chỉ có mấy chỗ đó, theo ý
bà ấy thì chắc chẳng đi đâu được”
Hứa Chi đứng dậy: “Vậy em về nhà đây”
“Khoan đã” Lương Mục Chi chộp lấy cổ tay cô, ngẩng đầu nhìn cô rồi hạ thấp
giọng, trong ngữ khí mang theo chút dịu dàng hỏi:
“Mẹ anh có mắng em không?”