Rời khỏi nhà, Hứa Chi một mình đi bộ từ khu biệt thự ra ngoài.
Cô cúi đầu, trong đầu vẫn văng vẳng những lời vừa rồi của Hứa Hà Bình.
Cô chưa bao giờ cãi lại người lớn, chưa một lần nào. Mọi người đều nói cô
ngoan nhưng không ai biết rằng sở dĩ cô luôn ngoan ngoãn nghe lời như vậy là
đều có nguyên do.
Cô nhớ hồi nhỏ, mỗi khi bố mẹ cãi nhau nảy lửa, ngoài việc nguyền rủa đối
phương, họ thường xuyên nhắc đến chuyện ly hôn. Tờ giấy đăng ký kết hôn
của Hứa Hà Bình và Triệu Niệm Xảo đã bị xé nát từ lâu rồi.
Khi đó, Hứa Hà Bình vừa xé nát tờ giấy kết hôn vừa hét vào mặt Triệu Niệm
Xảo: “Còn như vậy nữa thì cô dẫn theo con Hứa Chi cút ra ngoài cho tôi, ly hôn
rồi để tôi xem cô mang theo con thì sống kiểu gì!”
Triệu Niệm Xảo cũng không chịu thua kém:
“Ông muốn tôi mang theo thì tôi phải mang theo à, dựa vào cái gì chứ? Tôi nói
cho ông biết Hứa Hà Bình, ông càng không muốn thì tôi càng phải nhét cho
ông, ly hôn rồi tôi sẽ không mang theo cái của nợ đâu, tôi không cần đứa con
này! Dù sao nó cũng là dòng giống nhà họ Hứa các người, tôi không thèm
quản!”
Cô bé Hứa Chi đứng ở góc cầu thang tầng hai, lặng lẽ lắng nghe cuộc cãi vã
dưới lầu.
Cô thấy hơi sợ hãi, nhỡ đâu bố mẹ ly hôn thật, liệu có phải sẽ không ai cần cô
nữa không?
Cô không thể biến mình thành con trai như bố mong muốn, cô chỉ có thể nghe
lời hơn một chút sau đó lại ngoan ngoãn hơn một chút nữa.
Sau này, sự phục tùng ấy như in sâu vào tận xương tủy, cô chưa bao giờ dám
làm trái ý Hứa Hà Bình và Triệu Niệm Xảo.
Nhưng giờ đây, Hứa Hà Bình lại giao cho cô một nhiệm vụ mà cô không biết
phải hoàn thành thế nào.
Hứa Chi đi như người mất hồn ra khỏi cổng khu biệt thự, vừa rẽ qua khúc cua,
ngước mắt lên thì bắt gặp một bóng người.
Lương Cẩm Mặc đang đứng bên vệ đường, tuyết đọng trên vành đai cây xanh
vẫn chưa được dọn sạch. Anh mặc chiếc áo khoác gió dáng dài màu đen cổ
đứng, hai màu đen trắng tương phản càng thêm rõ rệt.
Anh rũ mắt châm thuốc bằng một tay, đường nét khuôn mặt tuấn tú, thế
nhưng giữa đôi lông mày lại toát lên vẻ lạnh lùng xa cách. Cả người tỏa ra khí
chất lạnh lẽo người lạ chớ gần lại mang theo vẻ cô độc cao ngạo như tách biệt
khỏi thế giới.
Một Lương Cẩm Mặc như thế này càng khiến người ta cảm thấy xa lạ.
Làn khói thuốc bay lên, anh ngước mắt, chạm phải ánh nhìn của cô.
Hứa Chi cũng không biết tại sao mình lại nhìn đến ngẩn ngơ, khi chạm phải
ánh mắt anh mới bừng tỉnh, có chút hoảng loạn quay mặt đi, lập tức nhận ra
làm vậy là rất bất lịch sự.
Cô vẫn còn nợ anh một bữa cơm và một món quà mà.
Cô lại nhìn về phía anh, bước tới và hỏi: “Anh định về nhà sao?”
Giọng Lương Cẩm Mặc nhàn nhạt đáp: “Về lấy đồ rồi đi ngay”
Hứa Chi cảm thấy tâm trạng anh có vẻ không tốt lắm nhưng quan hệ hai người
chưa thân đến mức có thể hỏi han đủ điều. Cô cũng không biết phải nói gì nữa
nên tùy tiện tìm một chủ đề:
“Cuối tuần này anh có bận gì không?”
Anh ngậm điếu thuốc, chỉ lặng lẽ nhìn cô mà không nói gì.
Hứa Chi cảm giác như mình đang độc thoại nhưng vẫn tiếp tục nói: “Nếu
không bận gì thì để em mời anh đi ăn nhé”
Lương Cẩm Mặc lấy điếu thuốc xuống, không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi
ngược lại:
“Em định về trường à?”
Cô sững người một chút rồi gật đầu: “Vâng, em cũng về lấy đồ rồi đi ngay”
Anh không chút lưu tình vạch trần cô: “Là về để nói đỡ cho Lương Mục Chi chứ
gì”
Hứa Chi sững sờ, đầu óc trống rỗng trong giây lát, sao anh lại biết?
Có lẽ là nghe được khi về nhà họ Lương, người này.
Biết thì biết chứ cũng đâu cần phải nói toạc ra như thế, tâm trạng cô có chút
phức tạp.
Trước đây cô tiếp xúc với Lương Cẩm Mặc không nhiều, sau này anh ra nước
ngoài du học, mấy năm trời cô không gặp anh, giờ gặp lại cảm thấy vô cùng xa
lạ, hoàn toàn không thể thích ứng được với kiểu nói chuyện sắc bén này của
anh.
Cô sờ sờ chóp mũi, cảm thấy hơi mất mặt nên tìm cách lấp liếm: “Chủ yếu là
về nhà em lấy đồ, tiện thể nói đỡ cho anh ấy thôi”
“Hôm kia cậu ta đã bỏ em lại một mình ở bên ngoài”
Lương Cẩm Mặc dường như đang nhắc nhở cô nhưng điều đó lại chọc đúng
vào nỗi đau của cô.
Đúng vậy, Lương Mục Chi vì bạn gái mà bỏ cô lại bên ngoài, vậy mà giờ cô còn
mặt dày đi xin xỏ giúp hắn.
ngoan-ngoan/chuong-7-luong-muc-chi-vi-ban-gai-ma-bo-co-lai-ben-ngoaihtml]
Trái tim cô như bị ai quất mạnh một cái, chỉ thấy bẽ bàng, quá đỗi bẽ bàng.
Ai cũng làm khó cô, hôm nay cô bị Phó Uyển Văn mắng, bị Hứa Hà Bình mắng
đã đủ lắm rồi.
Cô buột miệng: “Chuyện đó thì liên quan gì đến anh chứ?”
Vừa dứt lời, cô đã hối hận ngay lập tức.
Cô nói như vậy có khác nào thẹn quá hóa giận đâu?
Cô mím môi, dè dặt ngước mắt nhìn Lương Cẩm Mặc còn anh thì hơi cúi đầu,
đôi con ngươi đen thẫm u tối cũng dán chặt vào khuôn mặt cô.
Không khí trở nên căng thẳng, Hứa Chi rất muốn nói gì đó nhưng lại không thể
hạ mình xuống nước được.
Giữa lúc sự im lặng bao trùm, cô nghe thấy một giọng nam quen thuộc.
“Tiểu Chi Tử!”
Giọng Lương Mục Chi đầy vẻ lo lắng, hắn chạy tới, không nói không rằng nắm
lấy cổ tay Hứa Chi kéo cô ra sau lưng mình.
Hắn chắn trước mặt Lương Cẩm Mặc với tư thế của người bảo vệ, giọng điệu
cũng rất hung dữ, chất vấn Lương Cẩm Mặc:
“Mày muốn làm gì?”
Hứa Chi ngớ người trong giây lát, phản ứng lại lập tức lập tức lên tiếng:
“Lương Mục Chi, không có chuyện gì đâu, em và anh ấy chỉ tình cờ gặp nhau
nói chuyện thôi”
“Nói chuyện gì với loại người này!” Sắc mặt Lương Mục Chi khó coi, nhìn chằm
chằm vào mắt Lương Cẩm Mặc như muốn phun ra lửa:
“Mày tránh xa Tiểu Chi Tử ra, nếu mày dám bắt nạt cô ấy, tao sẽ không tha
cho mày đâu!”
Lương Cẩm Mặc từ đầu đến cuối không nói một lời.
Tầm nhìn của anh hướng về phía Hứa Chi bị Lương Mục Chi chặn lại, vì thế anh
hờ hững thu hồi ánh mắt, quay người bỏ đi.
Hứa Chi nghe thấy tiếng bước chân, vội vàng ngó đầu ra nhìn nhưng lại bị
Lương Mục Chi xoay người chặn lại:
“Em thật sự không sao chứ? Nó không làm gì em đấy chứ?”
Hứa Chi thở dài bất lực: “Giữa ban ngày ban mặt thế này, anh ấy làm gì được
em?”
Lương Mục Chi thở phào nhẹ nhõm: “Em nói chuyện gì với loại người đó, sau
này tránh xa nó ra”
Hứa Chi cau mày, Lương Mục Chi rất coi thường Lương Cẩm Mặc, điểm này cô
đã biết từ lâu nhưng dù sao Lương Cẩm Mặc cũng từng giúp cô, giờ lại nghe
Lương Mục Chi nói anh như vậy, trong lòng cô cảm thấy không thoải mái lắm.
Cô chợt nhớ ra điều gì, không kìm được mà nhích sang hai bước nhìn về phía
con đường trước mặt, Lương Cẩm Mặc chỉ có một mình, bóng lưng đã khuất
sau góc phố.
Lồng ngực cô bức bối, người ta đã giúp cô, vậy mà cô còn buông lời cay
nghiệt, giờ lại bị Lương Mục Chi quấy nhiễu thế này, chắc chắn anh sẽ giận
lắm.
Lương Mục Chi cũng nhích theo hai bước, chắn trước mặt cô: “Sao em còn
nhìn nó?”
Hứa Chi liếc hắn một cái, thật sự không biết phải nói gì bèn bảo: “Em phải về
trường rồi”
Cô định đi bắt xe thì hắn lập tức chộp lấy tay cô: “Sao không nghe điện thoại
của anh? Anh đến nhà tìm em, chú Hứa bảo em đi rồi nên anh đặc biệt đuổi
theo đấy”
Hắn cúi đầu nhìn đồng hồ nói: “Trưa rồi, cùng đi ăn cơm nhé?”
Lương Mục Chi rất cứng rắn, Hứa Chi từ chối nhưng hắn vẫn kéo cô đi về phía
nhà hàng bên đường.
Hứa Chi thật sự sợ hắn rồi, vội vàng nói: “Được rồi, ăn thì ăn, anh buông em ra
trước đã”
Lương Mục Chi trước giờ vẫn vậy, cứ cuống lên là nắm tay cô.
Cô cũng đã quen rồi nhưng bây giờ, dù sao hắn cũng đã có bạn gái.
Dường như Lương Mục Chi cũng mới nhận ra điều đó, hắn buông cô ra rồi dẫn
cô vào nhà hàng.
Hai người thường xuyên đến nhà hàng trà ngay cổng khu biệt thự này, nhân
viên phục vụ quen thói định dẫn họ lên phòng bao tầng hai nhưng Hứa Chi lại
nói:
“Ngồi ở đại sảnh dưới này thôi ạ”
Tính tình Lương Mục Chi vô tư lự, vẫn y như trước kia, việc giữ khoảng cách chỉ
có thể dựa vào Hứa Chi, cô thấy mệt mỏi vô cùng.
Sau khi ngồi xuống gọi món, Lương Mục Chi liếc nhìn sắc mặt cô rồi hỏi: “Em
vẫn còn giận à?”