Thật ra Phó Uyển Văn đã cố gắng giữ thể diện cho Hứa Chi hết mức có thể nên
mới chỉ trách móc vài câu như vậy, dẫu thế thì Hứa Chi vẫn cảm thấy tủi thân
vô cùng.
Lương Mục Chi vừa hỏi han càng khiến cô thêm khó chịu, bởi từ nhỏ đến lớn
cô luôn ngoan ngoãn, hiếm khi bị thầy cô hay bố mẹ trách mắng nên khả năng
chịu đựng việc bị khiển trách của cô rất kém, lúc này vành mắt cô đã đỏ hoe
và cổ họng nghẹn ứ.
Lương Mục Chi thấy vậy lập tức vội vàng nói: “Xin lỗi nhé Tiểu Chi Tử, em yên
tâm đi, sau này em có việc gì anh nhất định sẽ sẵn sàng nhảy vào dầu sôi lửa
bỏng”
Hứa Chi quay mặt đi, giọng nghèn nghẹn: “Đây là lần cuối cùng”
Lương Mục Chi ngớ người: “Hả?”
“Sau này anh đừng lấy em làm bia đỡ đạn nữa” Cô cứng cổ không nhìn hắn mà
nói: “Cũng không thích hợp đâu”
Lương Mục Chi sững sờ.
Hứa Chi nhân cơ hội rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay hắn, cô vừa định bước đi
thì Lương Mục Chi lại lên tiếng: “Chẳng phải chúng ta là bạn bè thân thiết nhất
sao?”
Bước chân Hứa Chi khựng lại.
Bạn bè thân thiết nhất sao?
Ồ, hóa ra là bạn bè à.
Hai chữ này hiện tại đối với cô chẳng khác nào một cái tát giáng thẳng vào
mặt, cô chỉ cảm thấy đau rát mà không trả lời Lương Mục Chi, quay đầu rảo
bước thật nhanh rời khỏi nhà họ Lương.
Khi cô về đến nhà mình thì trong nhà không có ai.
Trước đây nhà họ Hứa cũng thuê hai ba người giúp việc nhưng nửa năm trước
việc kinh doanh dường như không thuận lợi nên cha Hứa đã cho nghỉ hết, hiện
tại chỉ có người giúp việc theo giờ đến dọn dẹp định kỳ.
Hứa Chi đi thẳng lên phòng mình trên tầng hai để đọc sách, điện thoại liên tục
rung lên vì cuộc gọi của Lương Mục Chi nhưng cô không muốn nghe nên dứt
khoát chuyển sang chế độ im lặng.
Chưa đến buổi trưa thì dưới lầu vang lên tiếng động, có người đã về.
Hứa Chi còn chưa kịp xuống chào hỏi thì dưới nhà đã nổ ra tranh cãi.
Cha Hứa là Hứa Hà Bình nồng nặc mùi rượu đang mắng nhiếc Triệu Niệm Xảo:
“Bà suốt ngày ngoài việc đi làm đẹp ra thì còn biết làm cái gì hả? Công ty bao
nhiêu việc mà không biết chia sẻ gánh vác với tôi”
Triệu Niệm Xảo đứng bên cạnh ghế sofa cười khẩy:
“Là tôi không chịu gánh vác sao? Tôi đã nói từ sớm là dự án đó của ông không
ổn nhưng ông không nghe tôi mà cứ cố chấp làm, bây giờ thua lỗ lại trút giận
lên đầu tôi à?”
Hứa Chi đi đến cầu thang lập tức dừng bước.
Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, nhà họ Lương có bê bối riêng thì nhà cô
cũng suốt ngày gà bay chó sủa, Triệu Niệm Xảo và Hứa Hà Bình bình quân
mỗi tháng phải đòi ly hôn ít nhất một lần.
Cô bước xuống gọi: “Bố, mẹ”
Hai người bên dưới quay đầu lại, thoáng sững sờ.
“Chi Tử về rồi đấy à” Triệu Niệm Xảo không hề cảm thấy xấu hổ: “Sao con
không gọi báo trước một tiếng?”
“Con về lấy chút đồ, vừa nãy con có đọc sách một lúc, chiều nay con đi ngay
ạ”
Hứa Hà Bình nới lỏng cà vạt, ông ta không nói gì mà đi thẳng vào nhà vệ sinh.
“Sao bố lại uống rượu giữa ban ngày thế ạ?” Hứa Chi hỏi Triệu Niệm Xảo.
Triệu Niệm Xảo đáp: “Không phải uống hôm nay đâu là uống từ tối qua, đến
tận rạng sáng mới tàn cuộc nhậu. Đối phương là người bên ngân hàng, mấy dự
án của công ty hiện đang thiếu tiền nên phải tìm cách vay vốn”
Hứa Chi ngập ngừng hỏi: “Tình hình công ty. có phải không tốt lắm không ạ?”
Triệu Niệm Xảo im lặng một lát rồi cười nhạt: “Đừng hỏi nữa, có nói con cũng
chẳng hiểu đâu”
Triệu Niệm Xảo đi lên lầu, Hứa Chi ngồi lại một mình trong phòng khách trống
trải mà vẫn cảm thấy ngột ngạt.
Thật ra rất lâu về trước quan hệ giữa Triệu Niệm Xảo và Hứa Hà Bình không tồi
tệ đến mức này.
Khác với nhà họ Lương có nền tảng gia tộc thâm sâu, nhà họ Hứa đi lên từ hai
bàn tay trắng, vợ chồng Hứa gia từng là bạn đồng hành cùng nhau khởi
nghiệp.
Thế nhưng Hứa Hà Bình lại mang tư tưởng trọng nam khinh nữ nặng nề.
Khi sinh con đầu lòng là Hứa Chi, Hứa Hà Bình đã không vui khiến mâu thuẫn
nảy sinh thường xuyên. Sau này Triệu Niệm Xảo mang thai lần hai, Hứa Hà
Bình nhờ người làm xét nghiệm biết được là con trai nên vốn dĩ rất mong chờ.
ngoan-ngoan/chuong-6-hoa-ra-la-ban-be-ahtml]
Tuy nhiên Triệu Niệm Xảo lại là kiểu phụ nữ tham công tiếc việc, dù mang
thai nhưng vẫn liên tục bôn ba ở công ty.
Đến tháng thứ bảy khi ra ngoài chạy vạy lo liệu công việc, bà xảy ra xung đột
trong lúc tranh giành khách hàng với người ta, chẳng hiểu sao lại dẫn đến sảy
thai.
Đứa bé bảy tháng tuổi được bác sĩ lấy ra chỉ là một thai nhi chết lưu tím tái
toàn thân.
Hơn nữa cơ thể Triệu Niệm Xảo chịu tổn thương quá lớn nên về sau không thể
mang thai được nữa.
Sự việc này trở thành nỗi ám ảnh bao trùm lên cả gia đình họ Hứa, sau này
Hứa Hà Bình luôn chỉ trích Triệu Niệm Xảo trong đầu chỉ có công việc mà
không biết lo cho con cái. Còn Triệu Niệm Xảo lại bảo nếu không phải do Hứa
Hà Bình không giữ được khách hàng thì tôi cũng chẳng cần phải vác bụng bầu
đi chạy vạy khắp nơi.
Hai người tranh cãi không dứt từ đó Triệu Niệm Xảo cũng không bao giờ đến
công ty nữa.
Hứa Chi thỉnh thoảng vẫn nghĩ, nếu mình là con trai thì có lẽ cha mẹ đã không
đến mức náo loạn như thế này.
Trong nhà bầu không khí u ám, Hứa Chi lên lầu thu dọn đồ đạc định quay về
trường, lúc xuống lầu thì lại gặp Hứa Hà Bình.
Bình thường cha con cô ít khi giao tiếp nhưng lần này Hứa Hà Bình lại chủ
động gọi Hứa Chi lại và hỏi: “Con định về trường à?”
Hứa Chi gật đầu.
Hứa Hà Bình hỏi tiếp: “Con còn hơn nửa năm nữa là tốt nghiệp nhỉ?”
Hứa Chi vẫn gật đầu, cô không biết tại sao Hứa Hà Bình lại hỏi chuyện này bởi
người cha này của cô chưa bao giờ quan tâm đến việc học hành của con gái.
Hứa Hà Bình nhìn cô dường như đang suy tính điều gì đó rồi lại hỏi: “Dạo này
con và Mục Chi quan hệ thế nào rồi?”
Hứa Chi cau mày: “Con và anh ấy. không có quan hệ gì cả, chỉ là bạn bè bình
thường thôi”
Hứa Hà Bình sững lại: “Bạn bè bình thường cái gì, hai đứa có hôn ước từ bé,
ông nội con và ông cụ nhà họ Lương đã giao hẹn từ sớm rồi”
Hứa Chi cảm thấy cạn lời, tại sao tất cả mọi người đều muốn làm khó cô chứ?
Rõ ràng Lương Mục Chi mới là người phản đối cuộc hôn nhân sắp đặt này.
Cô đang định giải thích tiếp thì Hứa Hà Bình đã nghiêm giọng nói:
“Con bắt buộc phải gả cho Mục Chi. Hiện tại công ty nhà mình đang gặp chút
khó khăn, chuyện huy động vốn cần người nhà họ Lương giúp đỡ, con có hiểu
mối hôn sự này có ý nghĩa thế nào không?”
Hứa Chi nhất thời ngẩn người.
Chuyện công ty cô rất ít khi hỏi đến vì Hứa Hà Bình không thích nói với cô
nhưng giờ ý tứ trong lời nói của ông ta lại là muốn dựa vào sự kết hợp giữa cô
và Lương Mục Chi để đạt được mục đích gọi vốn.
“Nhưng con và Lương Mục Chi”
Hứa Chi muốn giải thích nhưng Hứa Hà Bình đã cắt ngang lời cô:
“Đừng có nói nhưng nhị gì cả, con cũng là một thành viên trong cái nhà này,
giờ con cũng đã trưởng thành rồi. Bố nuôi con ăn học, chu cấp cho con hoàn
thành việc học thì con không thể không có chút đóng góp nào cho cái gia đình
này được”
“Bố không cần biết quan hệ giữa con và Mục Chi ra sao nhưng con bắt buộc
phải gả cho nó, chỉ cần hai nhà trở thành thông gia thì phía ngân hàng nể mặt
nhà họ Lương cũng sẽ phê duyệt khoản vay cho bố”
Lồng ngực Hứa Chi lạnh toát, bỗng nhiên cô mất hết ham muốn giải thích.
Hứa Hà Bình sẽ không nghe cô nói, trước nay vẫn luôn là như vậy.
Ông ta mắc căn bệnh chung của những người cha trọng nam khinh nữ, căn
bản là coi thường con gái mình nhưng đến khi cần lợi dụng cô thì lại ra tay
không chút nương tình.
“Dù sao con cũng sắp tốt nghiệp rồi, công ty hiện tại rất cần khoản tiền này
cũng chẳng biết còn cầm cự được bao lâu nữa. Tốt nhất là con và Mục Chi nên
đính hôn vào dịp trước hoặc sau tết này để tung tin tức ra ngoài”
Hứa Hà Bình dừng lại một chút rồi nhìn cô thật sâu:
“Con làm cái vẻ mặt gì thế hả? Cũng đâu phải bắt con đi chịu khổ, mối quan hệ
với nhà họ Lương ai mà chẳng muốn trèo cao. Hơn nữa bình thường quan hệ
giữa con và Mục Chi tốt như thế, chẳng phải hai đứa đã sớm ở bên nhau rồi
sao”
Hứa Chi mím môi, bình tĩnh hỏi ngược lại: “Nhỡ đâu Lương Mục Chi không
đồng ý thì sao ạ?”
Hứa Hà Bình đáp: “Cha mẹ nó và cả ông cụ Lương đều thích con, sao nó có thể
không đồng ý được”
“Nhỡ đâu” Hứa Chi vừa thốt ra lời này lập tức cảm thấy tim mình như bị ai
đâm một nhát:
“Anh ấy không thích con, anh ấy có bạn gái khác rồi thì sao?”
“Vậy thì con phải giành Mục Chi về đây” Hứa Hà Bình nói một cách tàn nhẫn
và kiên quyết:
“Đừng có sống như một kẻ phế vật, bố nuôi con bao nhiêu năm nay thì con
cũng phải có chút giá trị sử dụng chứ”