Không gian tối tăm bỗng chốc được thắp sáng.
Thứ Hứa Chi cầm trong tay là một chiếc đèn pin bỏ túi, màu đen, dài chừng
tám chín phân, phát ra chùm sáng màu vàng cam dìu dịu, không gây chói mắt.
Cô đưa chiếc đèn pin cho Lương Cẩm Mặc: “Cái này cho anh”
Lương Cẩm Mặc không nhúc nhích, tầm mắt anh chuyển từ chiếc đèn pin lên
khuôn mặt cô, đáy mắt tràn đầy sự cảnh giác.
Tay Hứa Chi vẫn lơ lửng giữa không trung, có chút ngượng ngùng, cô nói: “Ở
đây tối quá, sau này anh cứ giữ lấy cái này, lỡ có bị nhốt vào đây nữa thì có cái
này chiếu sáng sẽ không sợ nữa”
Việc Phó Uyển Văn muốn nhốt Lương Cẩm Mặc thì cô không cản được, những
gì cô có thể làm rất hạn chế.
Lương Cẩm Mặc vẫn im lặng không nói một lời.
Hứa Chi hết cách đành đặt chiếc đèn pin xuống đất. Cô vốn định xin lỗi chuyện
xé bài thi lần trước nhưng anh chẳng thèm để ý đến cô nên cô cũng không thể
tiếp tục diễn vai độc thoại được nữa.
“Em đi xuống đây” Cô do dự vài giây rồi nhìn anh thêm lần nữa: “Anh đừng
ngồi mãi dưới đất, nền đất ẩm lắm”
Lương Cẩm Mặc vẫn không nói gì, cô ngượng ngập lui ra ngoài, trong lòng đấu
tranh tư tưởng xem có nên thả anh ra không?
Nhưng cô là cái thá gì chứ? Cô vẫn chỉ là một đứa trẻ cũng không phải người
nhà họ Lương, cô chưa bao giờ dám làm trái ý người lớn, nếu Phó Uyển Văn
biết cô lén thả Lương Cẩm Mặc ra thì chắc chắn sẽ tức giận.
Cuối cùng cô vẫn đóng cửa lại và cài chốt cẩn thận.
Chỉ làm có bấy nhiêu chuyện mà cứ như đi ăn trộm, cô quay lại tầng dưới
nhưng không thể nào hòa nhập vào không khí vui vẻ của các bạn học được
nữa. Trong đầu cô cứ hiện lên hình ảnh căn phòng tối tăm và Lương Cẩm Mặc
đang co ro trong góc tường.
Đêm đó Hứa Chi ngủ không ngon, sáng sớm tinh mơ đã bị tiếng chuông điện
thoại đánh thức.
Lương Mục Chi chạy đến trường tìm cô.
Lương Mục Chi dường như có nguồn năng lượng vô tận, người này thậm chí
còn chẳng bao giờ ngủ nướng.
Hứa Chi rất buồn ngủ, cô dậy vệ sinh cá nhân rồi xuống lầu, liếc mắt cái đã
thấy ngay chiếc Ferrari màu xanh đậu dưới ký túc xá.
Màu sắc và kiểu dáng xe đều rất bắt mắt khiến sinh viên qua lại dưới lầu đều
phải ngoái nhìn.
Lương Mục Chi đứng dựa vào thân xe, hắn đẹp trai, dáng người cao ráo, khung
cảnh vô cùng mãn nhãn, hắn đường hoàng tận hưởng ánh nhìn ngưỡng mộ
của người qua đường.
Hứa Chi bỗng nhiên không muốn đi tới đó, thậm chí còn muốn quay đầu bỏ
chạy.
“Tiểu Chi Tử!” Lương Mục Chi vẫy tay gọi cô.
“” Cô kiên trì bước tới: “Sao anh lại lái xe vào tận trong trường thế này. Mà
chiếc xe này mới à? Sao em chưa thấy bao giờ”
“Anh cá cược với người ta, thắng được trong cuộc đua đấy, đẹp không? Chiếc
này là phiên bản giới hạn toàn cầu đấy nhé” Hắn vỗ vỗ vào thân xe đầy vẻ đắc
ý:
“Đi nào, anh đưa em đi ăn”
Hứa Chi vội vàng từ chối: “Không cần đâu”
Cô đã bị ám ảnh với việc đi ăn cùng hắn, khó bảo đảm giữa chừng lại không lòi
ra thêm một Trần Tịnh nữa.
Lương Mục Chi nhìn thấu suy nghĩ của cô liền bảo: “Hôm nay chỉ có hai đứa
mình thôi”
Hứa Chi nghĩ ngợi một chút lại càng cảm thấy không nên đi: “Thôi bỏ đi, hôm
nay em phải đi tự học, sắp thi rồi nên em bận lắm”
Vẻ mặt Lương Mục Chi nhạt đi đôi chút: “Vẫn còn giận à?”
Hứa Chi cảm thấy mình không phải đang giận mà chỉ là hơi bất lực.
Lương Mục Chi thấy cô không nói gì bèn tiếp lời: “Hôm nay anh đặc biệt đến
thay mặt Trần Tịnh xin lỗi em. Tính cô ấy thẳng thắn bộc trực, nói năng không
chú ý, em đừng để bụng nhé”
Hứa Chi im lặng vài giây rồi nói với giọng điệu trịnh trọng hơn: “Lương Mục Chi,
anh có thể đừng đến trường tìm em nữa được không?”
Lương Mục Chi sững sờ.
“Bây giờ anh đã có bạn gái rồi, anh nên giữ khoảng cách với những người bạn
khác giới, hơn nữa”
Cô liếc nhìn chiếc xe mà hắn lấy làm tự hào rồi nói:
“Anh phô trương đến trường tìm em thế này, các bạn học của em nhìn thấy sẽ
nghĩ gì đây? Mấy năm qua họ đều tưởng anh là bạn trai của em, em không
muốn để mọi người hiểu lầm nữa”
Lương Mục Chi vẫn còn hơi ngẩn ngơ.
Hứa Chi giống như chú cừu non ngoan ngoãn, không có chút gai góc nào,
trước đây rất dễ dỗ dành, lần này hắn đã đặc biệt đến xin lỗi mà không ngờ cô
lại chẳng nể mặt hắn chút nào.
Hắn cau mày, đang định nói gì đó thì bị một tiếng gọi cắt ngang.
ngoan-ngoan/chuong-10-em-noi-em-co-nguoi-minh-thich-roi-dieu-nay-kho-
hieu-lam-saohtml]
“Chi Tử!” Dương Tuyết vừa chạy bộ buổi sáng xong đi tới, làm như không nhìn
thấy Lương Mục Chi mà nói với Hứa Chi:
“Cậu ăn sáng chưa? Tớ giữ chỗ ở thư viện rồi đấy, đi thôi, chúng mình đi tự
học”
Hứa Chi nghĩ đây đúng là cơ hội tốt, vội vàng nói với Lương Mục Chi: “Em phải
đi tự học đây”
Lương Mục Chi nhìn sang Dương Tuyết, một thiếu gia như hắn chưa từng bị ai
ngó lơ như thế này bao giờ nên không nhịn được mà lên tiếng:
“Dương Tuyết”
Dương Tuyết làm như lúc này mới nhận ra sự hiện diện của người thứ ba, liếc
nhìn hắn, khóe môi nhếch lên mang theo vẻ châm biếm:
“Hóa ra là Lương thiếu gia à, người bận rộn như anh sao lại có thời gian đến
đây thế này”
Lương Mục Chi cũng chẳng giữ nổi vẻ mặt hòa nhã nữa, hỏi vặn lại:
“Cô có ý gì? Có ý kiến gì với tôi thì nói thẳng, đừng có mà giọng điệu mỉa mai”
Tính Hứa Chi mềm mỏng, luôn dĩ hòa vi quý nên cô kéo nhẹ áo Dương Tuyết ra
hiệu bỏ qua.
Thế nhưng Dương Tuyết lại là người gai góc, có những lời không nói ra thì
không chịu được, cô ấy trừng mắt nhìn Lương Mục Chi và nói thẳng thừng:
“Tôi thì có ý kiến gì với anh được chứ? Nạn nhân cũng đâu phải là tôi”
“Trong hơn ba năm qua, có cả đống chàng trai tốt muốn theo đuổi Chi Tử
nhưng đều vì anh mà bị dọa chạy mất dép. Con gái nhà người ta thì đang tận
hưởng tình yêu ngọt ngào, chỉ có Chi Tử ở trường sống chẳng khác gì ni cô”
Hứa Chi thầm nghĩ cũng đâu đến nỗi thảm như vậy.
Điều khiến cô đau khổ không phải là mấy năm qua cô sống một mình mà là
người cô cứ ngỡ cũng có tình cảm với mình thì ra trong lòng lại chẳng hề có
cô.
Cô kéo tay Dương Tuyết: “Đi thôi, chúng mình lên lầu lấy sách đi tự học”
Hứa Chi muốn dĩ hòa vi quý nhưng vị thiếu gia Lương Mục Chi này lại không
chịu, hắn cảm thấy Dương Tuyết thật vô lý nhưng có những chuyện cần phải
giải thích rõ ràng:
“Đừng đi vội, nói cho rõ ràng đã, chẳng phải tôi sợ Tiểu Chi Tử bị mấy thằng
con trai lăng nhăng lừa gạt sao? Tôi làm vậy là muốn tốt cho cô ấy”
“Ồ wow” Dương Tuyết cười khẩy:
“Lý do cao thượng quá nhỉ, thế anh có bao giờ nghĩ cho cậu ấy chưa? Anh cứ
tự nhận là bạn trai cậu ấy như thế, nhỡ đâu cậu ấy có người mình thích thì làm
sao, chẳng phải sẽ bị anh phá đám à? Anh đang hủy hoại hạnh phúc của cậu
ấy đấy!”
“Cô ấy làm gì có!” Lương Mục Chi thực sự nổi giận.
Sáng sớm tinh mơ hắn đã lái xe đến đây muốn mời Hứa Chi đi ăn, xin lỗi cô,
kết quả liên tiếp vấp phải hai cái đinh lại còn bị Dương Tuyết tạt cho gáo nước
bẩn, hắn không nhịn nổi nữa.
Xung quanh có vài sinh viên đi ngang qua ngoái nhìn nhưng hắn cũng chẳng
thèm quan tâm.
Dương Tuyết cũng hăng máu trừng mắt nhìn hắn: “Trước đây không có không
có nghĩa là bây giờ và sau này không có!”
“Đợi cô ấy có người mình thích, tôi” Hắn khựng lại.
Đây lại là một vấn đề mà hắn chưa từng cân nhắc, trong mắt hắn Hứa Chi
giống như một cô em gái ngây thơ chưa trải sự đời, hắn rất khó tưởng tượng
cô sẽ thích người đàn ông nào.
Nhưng tình thế trước mắt không cho phép hắn suy nghĩ kỹ, hắn nói theo bản
năng:
“Nếu có, đương nhiên tôi sẽ chúc phúc cho cô ấy”
Lúc này Hứa Chi – người nãy giờ can ngăn không thành – bỗng lên tiếng: “Có
rồi”
Lương Mục Chi sững người.
Dương Tuyết cũng quay sang nhìn Hứa Chi.
Hứa Chi nhìn thẳng vào mắt Lương Mục Chi, giọng không cao nhưng rất rõ
ràng:
“Em có người mình thích rồi”
Lương Mục Chi chết lặng, đầu tiên là cau mày, ánh mắt như thể không hiểu,
ngay sau đó khóe môi hắn giật giật một cách khó khăn:
“Tiểu Chi Tử, em nói linh tinh cái gì thế”
“Em nói em có người mình thích rồi, điều này khó hiểu lắm sao?” Giọng Hứa
Chi bình tĩnh:
“Hiện tại anh cũng có người mình thích rồi, chắc anh cũng hiểu được tâm
trạng của em”
Đầu óc Lương Mục Chi trống rỗng, phản xạ có điều kiện nói: “Không thể nào,
em chưa bao giờ nói với anh cả”
Hứa Chi vốn chẳng có bí mật gì, hắn nhìn cô như nhìn qua tờ giấy trắng, trước
đây bọn họ ngày nào cũng ở bên nhau, kể cả sau khi lên đại học tách ra thì
ngày nào cũng gọi điện hoặc nhắn tin WeChat, hắn chưa từng nghe cô nhắc
đến chàng trai nào.
Hứa Chi thở dài: “Chúng ta chỉ là bạn bè, đâu phải chuyện gì cũng phải báo
cáo với nhau, chuyện giữa anh và Trần Tịnh chẳng phải đợi đến khi xảy ra
chuyện rồi anh mới nói cho em biết đấy thôi?”