Lương Mục Chi vốn định mời Hứa Chi bữa cơm này để xin lỗi nhưng rốt cuộc
lại chẳng ăn được miếng nào, hắn đã bỏ đi mất.
Lúc cùng Hứa Chi đi lên lầu, Dương Tuyết cảm thấy rất hả hê: “Chi Tử, cậu có
thấy không? Mặt anh ta đen như đít nồi luôn kìa”
Hứa Chi chỉ cười cười không nói gì, tâm trạng của cô quả thực có chút phức
tạp.
Thật ra khoảnh khắc cô thốt ra câu nói cuối cùng đó, cô cũng cảm thấy hơi hả
hê nhưng.
Sau cơn sảng khoái ấy, trong lòng cô lại không tránh khỏi cảm giác thê lương
vì cảnh còn người mất.
Bởi vì Hứa Hà Bình và Triệu Niệm Xảo ngày nào cũng cãi nhau không dứt khiến
nhà họ Hứa luôn u ám ngột ngạt nên bao nhiêu năm qua vô số lần đau lòng cô
đều chạy sang nhà họ Lương tìm Lương Mục Chi, coi hắn là chỗ dựa cuối cùng
của mình.
Có đôi khi cô thậm chí còn cảm thấy hắn đối xử với cô còn tốt hơn cả bố mẹ
mình, nếu sau này hai người cùng nhau xây dựng gia đình thì chắc chắn hắn
sẽ không giống bố mẹ cô, suốt ngày chỉ nghĩ đến việc vứt bỏ cô.
Tất cả những điều đó chỉ là ảo tưởng đơn phương của cô mà thôi. Trong cơn
mơ màng cô bỗng nhận ra rằng từ nay về sau, cô sẽ không còn góc nhỏ nào để
tạm thời trốn tránh khỏi cái gia đình đầy thương tổn ấy nữa.
Thiếu gia Lương Mục Chi chưa từng bị ai làm cho mất mặt như vậy, thế là mấy
ngày liền hắn không liên lạc với Hứa Chi.
Nếu là trước đây thì Hứa Chi sẽ đi dỗ dành hắn nhưng bây giờ cô không còn
tâm trí đâu nữa.
Thất tình lại đụng trúng tuần thi cử sắp tới, cảm giác thật sự không thể nào
chua chát hơn. Cô liên tục mất ngủ mấy ngày, ban ngày đi thư viện tự học mà
tinh thần cứ lơ mơ như người mất hồn.
Nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng, không ngừng tự nhủ với bản thân rằng tình
yêu chỉ là một phần rất nhỏ trong cuộc sống, việc học mới là quan trọng hơn
cả.
Thế nhưng ngồi trong phòng học, đầu óc cô lại cứ không kìm được mà nghĩ
ngợi, Lương Mục Chi bây giờ đang làm gì nhỉ, chắc là đang ở bên cạnh Trần
Tịnh, bọn họ sẽ làm gì đây? Chắc chắn sẽ không khó chịu như cô lúc này.
Thỉnh thoảng cô sẽ cầm điện thoại lên xem cuộc trò chuyện được ghim trên
cùng của WeChat, đối phương là Lương Mục Chi. Nội dung trong khung chat
vẫn dừng lại ở ngày hắn bảo cô gánh tội thay cho Trần Tịnh, sau đó không còn
tin tức gì mới nữa.
Cô cứ xem đi xem lại đoạn chat đó cho đến khi cảm thấy trái tim rỉ máu đến
mức tê liệt không còn cảm giác.
Chuyên ngành của Hứa Chi là Hán ngữ đối ngoại, thi xong môn chuyên ngành
đầu tiên là Đọc hiểu tiếng Anh chuyên sâu, cô liền cảm thấy xong đời rồi.
Thi xong các bạn học xúm lại so đáp án, thế mà cô lại chẳng nhớ nổi mình đã
trả lời các câu hỏi như thế nào.
Cô rơi vào trạng thái hoảng loạn, dường như đã mất quyền kiểm soát cuộc
sống của chính mình. Cô trốn vào một góc trên sân thượng, đầu óc trống rỗng,
nước mắt lưng tròng, cầm điện thoại lên gửi một tin nhắn WeChat: [Hình như
em thi trượt rồi]
Tin nhắn gửi đi được vài giây, cô bỗng sực tỉnh, vội vàng thu hồi lại.
Giống như vô số lần trước đây, những lúc khó chịu cô đều theo bản năng gửi
tin nhắn cho Lương Mục Chi.
Trên màn hình hiện rõ dòng chữ: Bạn đã thu hồi một tin nhắn.
Không biết Lương Mục Chi đã nhìn thấy chưa, cô hoảng hốt vô cùng, xoay
người xuống lầu, vừa đi qua khúc cua cầu thang thì bất ngờ đụng phải một
người.
Đối phương có vóc dáng cao lớn, cô ôm trán vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi”
Khi ngước mắt lên, cô lại sững sờ.
Cô nghi ngờ mình bị ảo giác, thế mà lại gặp Lương Cẩm Mặc ở trong trường.
Anh vẫn giữ vẻ lạnh lùng xa cách đó, ánh mắt như đầm nước lạnh lẽo nhìn
chằm chằm vào cô.
Vành mắt cô hơi đỏ, trông rất đáng thương, cô hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
“Lương thị năm nay tổ chức tuyển dụng tại trường em, em không biết sao?”
Anh kẹp một điếu thuốc chưa châm lửa giữa hai ngón tay:
“Học viện Kỹ thuật Máy tính có một nhân sự mà bên tôi cần dùng đến nên tôi
qua đây”
Đầu óc Hứa Chi nhảy số hơi chậm, phản ứng đầu tiên của cô không phải là
nghĩ xem rốt cuộc Lương Cẩm Mặc giữ chức vụ gì ở Lương thị, mà tuyển dụng
tại trường cũng phải đích thân anh đi mà là nghĩ rằng, anh làm về máy tính.
“Anh làm về máy tính, vậy anh có thể xóa tin nhắn WeChat được không?” Cô
như vớ được cứu tinh, đưa chiếc điện thoại bị nắm đến nóng hổi trong lòng
bàn tay cho anh:
“Kiểu như thế này này”
Cô chỉ cho anh xem dòng chữ thông báo thu hồi tin nhắn của hệ thống trên
màn hình.
Lương Cẩm Mặc: “”
Ánh mắt anh di chuyển lên trên, nhìn thấy đối tượng trò chuyện là Lương Mục
Chi.
Hứa Chi nhìn anh với ánh mắt tha thiết như nhìn cọng rơm cứu mạng.
“Có thể xóa được nhưng mà” Anh nói thật lòng: “Bên em thông báo sẽ biến
mất nhưng bên cậu ta vẫn nhìn thấy được”
Hứa Chi vẫn chưa từ bỏ ý định: “Có cách nào làm cho bên anh ấy cũng không
nhìn thấy dòng chữ này không?”
“Vậy thì em phải lấy điện thoại của cậu ta đưa đây”
Hứa Chi hoàn toàn tuyệt vọng.
Cô siết chặt điện thoại, bĩu môi, không nói một lời.
ngoan-ngoan/chuong-11-day-la-cai-hien-truong-tu-la-nam-im-lang-nu-roi-le-gi-
the-nayhtml]
Hành lang gần tầng thượng lúc này không có ai cũng rất yên tĩnh, Lương Cẩm
Mặc hơi rũ mắt xuống.
Dù anh đứng ở bậc thang thấp hơn Hứa Chi một bậc nhưng cô vẫn thấp hơn
anh gần nửa cái đầu. Dáng người cô nhỏ nhắn mảnh mai, anh liếc nhìn đôi môi
đang mím chặt của cô, màu hồng phấn như cánh hoa anh đào.
Yết hầu anh chuyển động, anh hơi nghiêng người dựa vào lan can tay vịn và
hỏi cô:
“Còn muốn xóa không?”
Hứa Chi nhắm mắt lại, cô cảm thấy hành động gửi tin nhắn WeChat cho Lương
Mục Chi của mình thật hèn hạ. Dù có thu hồi thì vẫn để lại dấu vết, vừa nghĩ
đến việc Lương Mục Chi sẽ nhìn thấy thông báo này là cô cảm thấy cả người
không ổn chút nào.
Cô ủ rũ nói nhỏ: “Không xóa nữa”
Lương Cẩm Mặc giơ tay đưa điếu thuốc lên miệng, chưa kịp sờ đến bật lửa
thì bên dưới vọng lên giọng nói của một người đàn ông.
“Sếp à, anh lên sân thượng hút thuốc sao không rủ tôi đi cùng?” Người đến
phàn nàn:
“Tôi vừa xem mấy cái CV khác mà nhân sự thu được, sinh viên đại học bây giờ
đến cả việc tham gia câu lạc bộ ở trường được phát thưởng cũng viết vào, anh
nói xem cái thứ đó thì có giá trị gì chứ?”
Hứa Chi nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, người đó đã đi lên là một người đàn
ông có tướng mạo khá đàng hoàng, trông trạc khoảng hai lăm hai sáu tuổi.
Người đàn ông liếc thấy hai người trước mặt thì hơi sững lại, nhìn Lương Cẩm
Mặc rồi lại nhìn sang Hứa Chi đang đỏ hoe đôi mắt:
“Đây là. cái hiện trường tu la nam im lặng nữ rơi lệ gì thế này?”
“Tôi không có khóc” Hứa Chi vội vàng nói.
Lương Cẩm Mặc lấy điếu thuốc xuống: “Chu Hách, cậu lên đây trước đi”
Khi Lương Cẩm Mặc từ nước ngoài trở về là mang theo cả đội ngũ của mình
vào Lương thị, Chu Hách là một trong những thành viên nòng cốt của độ. Kỹ
thuật của người này rất cứng nhưng hễ thấy con gái là mồm miệng lại thiếu
đứng đắn.
Quả nhiên, bệnh cũ của Chu Hách lại tái phát, hắn nhìn chằm chằm Hứa Chi
nhưng lời nói lại hướng về phía Lương Cẩm Mặc:
“Sếp à, anh chơi không đẹp chút nào. Trước khi đến anh cũng đâu có nói là
anh quen người đẹp trường C đâu, không giới thiệu chút sao?”
Lương Cẩm Mặc cau mày: “Cậu lại ngứa đòn rồi hả?”
Chu Hách cười ha hả, đưa tay về phía Hứa Chi: “Chào em, anh là Chu Hách, bạn
chí cốt của Lương Cẩm Mặc”
Phản ứng của Hứa Chi hơi chậm, một nửa là do chưa hoàn toàn thoát khỏi
cảm xúc vừa rồi, một nửa là do sự nhiệt tình của Chu Hách.
Tuy nhiên cô là người không giỏi từ chối, thấy đối phương đưa tay ra thì cũng
đưa tay ra bắt.
Chỉ là tay còn chưa chạm vào nhau thì Lương Cẩm Mặc đã chắn ngang.
Anh cũng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Chu Hách đầy vẻ răn đe.
Chu Hách không hề giận, cười một tiếng: “Sếp à, cái tính chiếm hữu chết tiệt
này của anh”
Hứa Chi thấy ngại ngùng, bèn giải thích: “Em và Lương Cẩm Mặc là hàng xóm”
“Ồ, em gái hàng xóm” Chu Hách thản nhiên thu tay về: “Cơ mà sao anh thấy
em trông quen quen thế nhỉ”
Hắn nhìn Hứa Chi: “Có phải chúng ta từng gặp nhau rồi không?”
Hứa Chi ngơ ngác: “Chắc là không đâu ạ”
“Không gặp cũng chẳng sao, giờ thì quen rồi còn gì” Chu Hách lấy điện thoại
ra:
“Em gái tên gì thế? Chúng ta kết bạn WeChat nhé”
Lương Cẩm Mặc giơ tay ấn điện thoại của Chu Hách xuống: “Cậu đủ rồi đấy”
Sự chú ý của Hứa Chi hoàn toàn bị thu hút sang chuyện khác, cô cảm thấy hơi
lạ lẫm. Hóa ra Lương Cẩm Mặc ở chung với bạn bè là như thế này, đối mặt với
người như Chu Hách anh cũng có lúc bó tay.
Chu Hách trừng mắt nhìn Lương Cẩm Mặc: “Sếp, anh bảo vệ em gái hàng xóm
quá mức rồi đấy, tôi cũng đâu phải kẻ xấu xa gì”
Lương Cẩm Mặc: “Cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam”
Chu Hách: “”
Hứa Chi không nhịn được bật cười thành tiếng.
Lương Cẩm Mặc liếc nhìn cô một cái, cô vội vàng bụm miệng lại.
Chu Hách lại lên tiếng: “Em gái, lát nữa bọn anh đi bar chơi, em có muốn đi
cùng không?”
Hứa Chi còn chưa kịp phản ứng thì Lương Cẩm Mặc đã mở miệng: “Cô ấy
không đi đến những chỗ đó đâu”
Câu nói này như gai nhọn đâm vào Hứa Chi một cái.
Đúng là cô chưa từng đi bar bao giờ, cô quá ngoan, trước đây bạn bè rủ đi cô
đều từ chối nhưng lúc này đây, cô thực sự rất muốn buông thả bản thân một
lần.
“Ai bảo em không đi bar chứ?” Cô nhìn Lương Cẩm Mặc nói: “Đúng lúc em còn
nợ anh một ân huệ, hôm nay để em mời các anh uống rượu nhé”