Men rượu đã thấm, phản ứng của Hứa Chi chậm đi trông thấy, cô nhìn chằm
chằm vào điện thoại đến tận nửa phút sau mới bấm nút nghe.
Cô áp điện thoại vào tai, đầu bên kia vang lên tiếng gọi “Tiểu Chi Tử”, âm thanh
có chút mơ hồ, cô vô thức “hả” một tiếng: “Anh nói cái gì?”
Lương Mục Chi rõ ràng cũng nghe thấy tiếng động bên phía cô, hắn buộc phải
cao giọng hơn: “Em đang ở đâu?”
“Em” Hứa Chi ngập ngừng: “Ở quán bar”
“Cái gì?!” Giọng Lương Mục Chi đầy vẻ lo lắng: “Sao em lại chạy đến chỗ đó?
Trước đây em có bao giờ đi đâu, em đang ở cùng ai, quán bar nào? Anh đến
đón em”
Câu hỏi cứ tới tấp ập đến như súng liên thanh, Hứa Chi ngơ ngơ ngác ngác,
đầu óc quay mòng mòng.
Ai cũng muốn quản cô, ai cũng muốn chỉ tay năm ngón với cô, ngay cả Lương
Mục Chi cũng vậy.
Hắn tự mình đưa bạn gái đi bar còn nói chỗ chơi của thanh niên chỉ có vài nơi
như thế, bây giờ cô đến thì hắn lại chướng mắt.
“Em” Cô nhìn Lương Cẩm Mặc rồi nói vào điện thoại: “Em đang ở cùng bạn,
anh đừng quản em”
“Bạn nào?” Lương Mục Chi rất lo lắng: “Nam hay nữ? Quen nhau bao giờ? Quán
bar là nơi vàng thau lẫn lộn, em đi đến đó nguy hiểm lắm”
Hứa Chi cảm thấy hắn thật lắm lời nhưng trong lòng lại thấy khó chịu, sự quan
tâm của hắn không giống như giả vờ, điều này đối với cô càng tàn nhẫn hơn.
“Em nói đi chứ, Tiểu Chi Tử? Gửi địa chỉ cho anh, anh qua đón em ngay”
Lương Mục Chi nói chậm lại, dường như chợt nhớ ra điều gì:
“Có phải. em đang ở cùng người đàn ông mà em thích không?”
Hứa Chi sững sờ trong giây lát, chưa kịp trả lời thì giọng điệu Lương Mục Chi
đã trở nên cứng rắn:
“Sao em có thể tùy tiện đi uống rượu với đàn ông như thế, em có biết hắn ta là
người thế nào không? Anh đã nói với em đàn ông chẳng mấy ai tốt đẹp, em
làm vậy rất dễ bị người ta lừa gạt có biết không”
Hứa Chi nắm chặt điện thoại, cắt ngang lời hắn: “Em có bị lừa cũng là chuyện
của em, anh đừng quản em”
Lương Mục Chi cảm thấy cô thật vô lý: “Em giận dỗi cũng phải có chừng mực
chứ, em như thế rất dễ bị mấy gã đàn ông lăng nhăng chiếm tiện nghi đấy.
Ngoan nào, gửi địa chỉ cho anh”
“Không cho đấy” Sống mũi Hứa Chi cay cay, chỉ muốn trút hết nỗi uất ức trong
lòng:
“Cho dù em có bị đàn ông chiếm tiện nghi thì cũng là chuyện của em. Lương
Mục Chi, anh đừng quản em nữa!”
Hét xong, cô cúp máy.
Tiếng nhạc xung quanh lại ùa về, cô cảm thấy màng nhĩ ong ong.
Điện thoại lại rung lên, vẫn là cuộc gọi của Lương Mục Chi, cô tắt máy luôn rồi
ném điện thoại lên bàn trà.
Cô ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Lương Cẩm Mặc.
Đôi mắt đen thẫm của anh trầm tĩnh nhìn cô.
Cô chỉ tay vào điện thoại của mình: “Anh ta mới là kẻ lừa đảo. Em bị anh ta
lừa thê thảm”
Lương Cẩm Mặc im lặng vài giây rồi nói: “Em say rồi”
Anh đoán tửu lượng cô không tốt nhưng không ngờ lại tệ đến mức này, rõ ràng
cô đã không còn tỉnh táo nữa.
Hứa Chi chìm đắm trong cảm xúc của riêng mình, nước mắt trượt dài từ khóe
mắt:
“Ông nội Lương bảo bọn em có hôn ước từ bé, bảo sau này em sẽ làm con dâu
nhà họ Lương, em đã tin là thật. Anh ấy cũng không phủ nhận, tại sao anh ấy
lại không phản đối chứ?”
Lương Cẩm Mặc không nói một lời, nâng ly lên uống rượu.
Hứa Chi dùng mu bàn tay quệt nước mắt lung tung: “Nhưng mà không sao, vừa
nãy em cúp máy của anh ấy rồi. Lần đầu tiên em dám cúp máy anh ấy đấy”
Cô tự cho rằng đây cũng được coi là một sự trả thù nhưng thực ra lại rất ấu trĩ.
Lương Cẩm Mặc vẫn giữ im lặng.
“Sao anh không nói gì?” Cô cố nén cơn chóng mặt, nhìn chằm chằm vào anh:
“Sao anh lúc nào cũng như vậy, không chịu nói chuyện, anh biết không? Lúc
anh mới đến, em còn tưởng anh bị câm đấy”
ngoan-ngoan/chuong-13-co-phai-em-dang-o-cung-nguoi-dan-ong-ma-em-thich-
khonghtml]
Nói chuyện với một kẻ say rượu thật chẳng có gì thú vị. Lương Cẩm Mặc vốn
định mặc kệ cô nhưng khóe mắt lại thấy cô bưng ly Tequila lên uống một
ngụm lớn, anh không thể ngồi yên được nữa.
Anh đứng dậy đi đến bên cạnh cô, giữ lấy ly rượu: “Đừng uống nữa”
Lúc này đầu óc Hứa Chi đã hoàn toàn mụ mị nhưng cơ thể lại nhạy cảm lạ
thường, bàn tay người đàn ông phủ lên mu bàn tay cô mang theo một độ ấm
xa lạ nhưng không hề gây phản cảm.
Cô nghiêng mặt liếc nhìn anh, hai người cứ giữ nguyên tư thế giằng co đó vài
giây. Hứa Chi bất ngờ nghiêng người cúi đầu, ghé sát vào cổ anh hít một hơi
thật sâu.
Giống như một chú mèo con tò mò.
Trên người anh toát ra mùi hương gỗ lạnh lẽo hòa quyện với mùi thuốc lá
thoang thoảng, rất dễ chịu, Hứa Chi không kìm được mà sát lại gần hơn.
Lương Cẩm Mặc cau mày vừa định lên tiếng thì cảm nhận được khoảnh khắc
cô ngẩng đầu lên, chóp mũi khẽ cọ qua yết hầu anh.
Cơ thể anh lập tức cứng đờ.
Hứa Chi hoàn toàn không nhận ra điều đó, cô lại hít sâu một hơi nữa. Có lẽ do
gửi quá nhiều sticker linh tinh với Dương Tuyết nên trong bộ não hỗn loạn của
cô phản ứng ngay ra tấm hình meme bỉ ổi mà cô bạn hủ nữ kia hay gửi, dòng
chữ trong hình được cô thốt ra thành lời:
“Người anh em, cậu thơm quá”
Lương Cẩm Mặc: “”
Câu nói chấn động này nếu Hứa Chi còn chút ý thức nào thì tuyệt đối không
bao giờ dám nói ra, mặc dù biết cô say nhưng anh vẫn cảm thấy hơi khó chấp
nhận.
Anh cố gắng lấy ly rượu khỏi tay cô: “Đừng uống nữa, tôi đưa em về trường”
“Đừng đụng vào rượu của em!” Hứa Chi không chịu, sống chết giữ chặt ly
rượu.
Lương Cẩm Mặc trở nên cứng rắn, đưa tay còn lại ra định gỡ từng ngón tay cô
ra.
Trong lúc giằng co lôi kéo, rượu trong ly sóng sánh đổ ra, phần lớn hắt thẳng
vào ngực Hứa Chi.
Trong quán bar điều hòa bật cao cộng thêm đông người nên nhiệt độ khá
nóng, ba người vào cửa không lâu đã cởi áo khoác ngoài, lúc này trên người cô
chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh, toàn bộ phần ngực bị rượu
thấm ướt sũng.
Thế nhưng cảm giác của cô rất chậm chạp, ngẩn ngơ vài giây mới lẩm bẩm:
“Rượu hết rồi”
Nết uống rượu của người phụ nữ này quả thực không dám khen tặng. Lương
Cẩm Mặc giật lấy cái ly đã cạn, cầm chiếc áo khoác phao của Hứa Chi bên
cạnh lên quấn quanh người cô.
“Nóng chết đi được, em không mặc!”
Hứa Chi bắt đầu giãy giụa như một đứa trẻ.
Lương Cẩm Mặc đau cả đầu, anh chưa từng xử lý tình huống như thế này bao
giờ.
Đúng lúc này Chu Hách quay lại, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì ngơ ngác
hỏi: “Sao thế này?”
Lương Cẩm Mặc lườm hắn một cái: “Cô ấy trước đây chắc chưa uống rượu bao
giờ, cậu không nên rủ cô ấy đến quán bar”
Sống lưng Chu Hách lạnh toát, Lương Cẩm Mặc đôi khi có ánh mắt rất đáng
sợ.
“Thế này là say rồi á? Mới uống có mấy ngụm” Chu Hách không hiểu nổi:
“Tửu lượng này cũng kém quá rồi là cô ấy tự nói uống được Tequila mà, đâu
phải tôi ép”
Hắn cảm thấy hơi oan ức, đặt ly rượu trong tay xuống rồi ngồi qua: “Có cần
đưa cô ấy về trường không?”
Lương Cẩm Mặc không trả lời, anh không rảnh để đáp lời, anh khoác áo phao
lên người Hứa Chi lần thứ ba lại bị cô giật phăng xuống.
“Để tôi giúp anh” Chu Hách có lòng tốt đưa tay ra.
Lương Cẩm Mặc lại gạt tay hắn ra: “Không cần”
Chu Hách sững sờ nhìn anh.
Sự chú ý của Lương Cẩm Mặc dồn hết vào Hứa Chi, anh nhíu mày rũ mắt, ấn
vai Hứa Chi, giọng điệu mềm mỏng hơn một chút:
“Em ngoan nào”
Hứa Chi nhìn thẳng vào mắt anh, sau khi say rượu cô trở nên thành thật lạ
thường:
“Em không muốn ngoan”