Hứa Chi chưa bao giờ làm chuyện như thế này.
Trong khi người khác còn đang so đáp án bài thi thì cô đã ngồi lên xe của
Lương Cẩm Mặc, điểm đến là quán bar.
Lương Cẩm Mặc lái xe, Chu Hách ngồi ghế phụ gọi điện thoại, nghe nội dung
thì có vẻ liên quan đến việc tuyển dụng tại trường.
Hứa Chi ngồi ở ghế sau, tay nắm chặt dây đeo ba lô đến mức hơi nhăn nhúm.
Trước đây cô chỉ nhìn thấy quán bar qua màn hình điện thoại, nơi đó dường
như lúc nào cũng hỗn loạn ầm ĩ.
Cô đã bắt đầu diễn tập trong đầu xem lát nữa phải thể hiện thế nào cho thật
sành sỏi. Tuyệt đối không được giống như Lưu mỗ vào Đại Quan Viên để người
ta chê cười.
Chu Hách cúp điện thoại rồi nói với Lương Cẩm Mặc: “Đám nhân sự bọn họ
phải tăng ca, lát nữa mới tới được, chúng ta cứ đi trước đi”
Lương Cẩm Mặc không nói gì, Chu Hách lại táy máy quay đầu nhìn Hứa Chi:
“Em gái, tửu lượng của em thế nào?”
“Cũng” Hứa Chi ấp úng đáp: “Cũng tàm tạm ạ”
Cô căn bản chưa từng uống rượu, ngay cả đồ uống có cồn cũng rất ít khi đụng
tới.
Lương Cẩm Mặc liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu.
Chu Hách cười nói: “Sếp của bọn anh ngàn ly không say, uống rượu mạnh cứ
như uống nước lã ấy”
“Oa, lợi hại thế ạ?” Hứa Chi mở to mắt hỏi Chu Hách: “Các anh thường xuyên
uống rượu lắm sao?”
“Cũng không hẳn, giờ uống ít hơn hồi ở nước ngoài nhiều rồi, dù sao cũng phải
đi làm mà. Hồi trước ở trường bọn anh toàn chơi game thâu đêm, uống rượu
mà chẳng thấy mệt mỏi gì”
Chu Hách thao thao bất tuyệt, Hứa Chi nghe rất chăm chú.
Thực ra cô có chút tò mò về cuộc sống của Lương Cẩm Mặc ở nước ngoài, hồi
đó cô từng lo lắng anh sẽ sống không tốt.
Lý do là cô đã sớm nghe Lương Mục Chi kể rằng trong thời gian Lương Cẩm
Mặc học đại học, Phó Uyển Văn đã cắt đứt sinh hoạt phí của anh.
Anh có thể tiêu tốn bao nhiêu tiền chứ, số tiền đó đối với nhà họ Lương chỉ như
chín trâu mất một sợi lông nhưng Phó Uyển Văn lại keo kiệt bủn xỉn với anh
từng đồng.
Sau này anh đi nước ngoài học thạc sĩ, tuy nghe nói nhận được học bổng toàn
phần nhưng dù sao cũng phải ăn uống.
Nghĩ vậy nên trước khi Lương Cẩm Mặc ra nước ngoài, cô đã đổi hết tiền tiêu
vặt tiết kiệm được sang đô la Mỹ, bỏ vào phong bì rồi lén nhét qua khe cửa
phòng anh vào một hôm đến nhà họ Lương chơi.
Cô không biết anh có ở trong phòng hay không, nhét xong là quay đầu bỏ chạy
ngay.
Đối với Lương Cẩm Mặc, không biết là do áy náy hay đồng cảm mà bao năm
qua cô luôn mong anh sống tốt hơn một chút. Thế nhưng những gì cô có thể
làm cho anh lại rất hạn chế, giờ thấy anh có bạn bè, thực lòng cô cũng thấy
mừng cho anh.
Bọn họ đến một chuỗi quán bar rất nổi tiếng ở Bắc Thành tên là Sugar.
Sau khi vào cửa Hứa Chi bắt đầu thấy căng thẳng, ánh đèn màu rực rỡ và đám
người đang nhảy nhót trên sàn nhảy đều khá xa lạ đối với cô.
Hơn nữa, nhìn thấy những nam thanh nữ tú ở đây, cô cảm thấy mình hơi quê
mùa. Hôm nay cô đi thi, khuôn mặt mộc hoàn toàn không trang điểm.
Ba người ngồi xuống ghế dài ở góc đông bắc đại sảnh, nhân viên phục vụ đi
tới, nhìn thấy Hứa Chi thì sững lại:
“Ở đây chúng tôi không tiếp đón người chưa thành niên đâu ạ”
Hứa Chi mất một lúc mới phản ứng kịp, lập tức đỏ mặt tía tai: “Tôi không phải
trẻ chưa thành niên!”
“Ha ha ha ha ha ha!” Chu Hách cười đến mức đập bàn bồm bộp.
“Anh có muốn xem chứng minh thư của tôi không?” Hứa Chi ấm ức muốn
chết: “Tôi là sinh viên năm tư rồi, sắp tốt nghiệp rồi đấy”
Lúc cô giải thích vẻ mặt quá đỗi nghiêm túc, Lương Cẩm Mặc liếc nhìn một cái
rồi cúi đầu, khóe môi cũng từ từ cong lên.
Khóe mắt Hứa Chi liếc thấy biểu cảm này của anh thì tức điên người.
Cô chưa từng thấy anh cười bao giờ, lần đầu tiên thấy thì lại là cười nhạo cô.
Nhân viên phục vụ ngượng ngùng: “Xin quý khách đừng giận, tại trông quý
khách trẻ quá nên tôi mới hiểu lầm thôi ạ”
Hứa Chi chẳng hề thấy vui khi được khen trẻ. Ngược lại cô có cảm giác bị
người ta coi thường, thế là cô cố tỏ ra mình là dân chơi sành sỏi thường xuyên
đi bar, hỏi nhân viên phục vụ:
“Có Tequila không?”
Tequila là rượu mạnh, Chu Hách tặc lưỡi: “Em gái từ từ thôi”
ngoan-ngoan/chuong-12-hua-chi-chua-bao-gio-lam-chuyen-nhu-the-nayhtml]
Hứa Chi nói: “Không sao, em hay uống loại này lắm”
Lương Cẩm Mặc nghiêng mặt nhìn cô.
Nói thật thì Hứa Chi quả thực rất lạc lõng ở nơi này, khí chất sinh viên trên
người cô rất đậm, chẳng trách nhân viên phục vụ lại tưởng nhầm cô là trẻ
chưa thành niên.
Sự ngoan ngoãn của Hứa Chi nổi tiếng khắp nơi, trong khu biệt thự, trong
miệng cha mẹ Lương, cho đến trong trường học, tất cả những người quen biết
khi đánh giá về cô thì chữ đầu tiên chắc chắn là “ngoan”.
Bây giờ cô mang khuôn mặt ngoan hiền ấy gọi rượu Tequila, cảm giác mang lại
vẫn là đang cố tỏ ra vẻ ta đây.
Bị anh nhìn chằm chằm như vậy, Hứa Chi có cảm giác như bị nhìn thấu tâm
can, cô chột dạ nhưng vẫn cố trấn tĩnh hỏi anh:
“Còn các anh thì sao? Uống gì?”
“Em gái mời thật đấy à?” Chu Hách nhanh nhảu nói: “Vậy anh không khách sáo
đâu nhé”
Gọi món xong, nhân viên phục vụ nhanh chóng mang rượu và đĩa trái cây lên.
Lúc này ban nhạc thường trú đã lên sân khấu ở trung tâm sàn nhảy. Tất cả
những điều này đều rất mới mẻ với Hứa Chi, cô vừa xem biểu diễn vừa nâng ly
rượu lên.
Vừa uống một ngụm, cô liền nhíu mày.
Thứ này thực sự là.
Quá khó uống.
Giống như có một ngọn lửa thiêu đốt từ cổ họng xuống tận dạ dày, cô bị kích
thích đến mức dây thần kinh giật giật.
Chu Hách cầm ly bia của mình còn sáp lại cụng ly với cô: “Em gái, cạn một ly
không?”
Hứa Chi cắn răng cụng ly với Chu Hách rồi lại uống thêm một ngụm.
Nước mắt cô sắp trào ra rồi.
Chu Hách nghiêng đầu nhìn cô chằm chằm: “Mặt em nhăn tít lại rồi kìa, không
sao chứ?”
Hứa Chi lắc đầu, cô không nói nên lời, quá cay nồng.
Lương Cẩm Mặc nãy giờ vẫn ngồi bên cạnh lúc này mới cử động, anh lại gần
cô, với tay lấy ly rượu trái cây anh vừa gọi trên bàn trà đưa cho cô:
“Uống cái này đi”
Cô ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng, không biết là từ người mình hay từ
người anh. Sau phút thất thần, cô cảm thấy Lương Cẩm Mặc đang coi thường
mình, cô siết chặt ly Tequila trong tay:
“Không, em uống cái này”
“Rượu mạnh hại người” Giọng anh hơi nghiêm nghị: “Đừng có cố quá”
“Không, em cứ uống cái này đấy!” Hứa Chi vừa nói vừa ngửa cổ nốc thêm một
ngụm.
Lương Cẩm Mặc: “”
Chu Hách ở bên cạnh xem kịch hay: “Sếp à, anh không quản được cô ấy đâu”
Lương Cẩm Mặc đáp trả bằng một ánh mắt sắc lẹm.
Chu Hách rụt cổ lại: “Ở quầy bar có em kia xinh tươi, tôi qua xem thử, hai người
cứ nói chuyện đi nhé”
Nói xong Chu Hách cầm ly rượu đứng dậy đi mất.
Trong ghế dài chỉ còn lại hai người, lúc này Lương Cẩm Mặc cũng không cản
Hứa Chi nữa, anh lạnh lùng liếc nhìn cô:
“Có phải em chỉ có tính khí nóng nảy với mỗi tôi thôi không?”
Hứa Chi là cô gái ngoan trong miệng người khác nhưng với anh thì hoàn toàn
là chuyện khác.
Hồi mới đến Bắc Thành, anh bị ngược đãi, sống những ngày tháng dầu sôi lửa
bỏng. Đối với người bạn nối khố Lương Mục Chi này anh không có ấn tượng gì
mấy, lần đầu tiên nhớ mặt cô chính là lần bị bắt nạt đó.
Cô trông có vẻ rúm ró sợ sệt nhưng bị cuốn vào đám đông, cô cũng đã xé nát
bài thi của anh.
Nhưng sau đó, khi anh bị nhốt vào gác xép, cô lại lén lút đến tìm anh, đưa cho
anh chiếc đèn pin.
Hứa Chi vừa định nói gì đó thì điện thoại trong túi xách rung lên.
Cô hơi chóng mặt, lấy điện thoại ra, nhìn thấy màn hình hiển thị cuộc gọi đến
từ “Mục Chi”.