Liêu Xuân: Dùng Sắc Hầu Người

Chương 10



Thẩm Lệnh Nghi vội lắc đầu, giải thích:

“Không phải đâu, cô đừng hiểu nhầm. Ta chỉ là. thật sự không quen được

người khác hầu hạ thôi”

Nghe vậy, Tri Xuân mới thở phào, mỉm cười đáp:

“Nếu vậy thì cô nương lại càng không thể bảo ta ngừng hầu hạ được. Chuyện

này là do gia đích thân căn dặn, nếu muốn nói gì, cô nương cứ nói với gia”

Thấy Thẩm Lệnh Nghi chỉ cười bất lực, Tri Xuân lại trấn an nàng:

“Cô nương đừng quá nhạy cảm. Ta đã ở Ẩn Trúc Viện nhiều năm rồi, chưa từng

thấy gia mang ai đến ở đây. Nếu gia đã chọn cô nương thì thân phận của cô

nương nay đã khác trước. Việc được người khác chăm sóc, có lẽ cô nương sẽ

sớm quen thôi”

“Ẩn Trúc Viện? Đây là tên biệt viện này sao?” Thẩm Lệnh Nghi hỏi. Thấy Tri

Xuân gật đầu, nàng lại hỏi:

“Cô ở đây bao lâu rồi?”

“Mẫu thân ta là quản sự ở biệt viện này nên ta sinh ra và lớn lên ở đây”

“Cô là. gia sinh tử?” Thẩm Lệnh Nghi khẽ thì thầm, ánh mắt thoáng chút suy

tư: “Vậy giấy bán thân của cô chắc hẳn đang ở trong tay Lục đại nhân”

“Cô nương nói gì vậy?” Tri Xuân, với đôi tai tinh nhạy, nghe loáng thoáng mấy

chữ “giấy bán thân”.

Nhưng Thẩm Lệnh Nghi ngẩng lên, nở một nụ cười rạng rỡ, giọng nói nhẹ bẫng:

“Không có gì đâu. Nếu đã là lệnh của Lục đại nhân, sau này ta đành phải nhờ

cô nhiều hơn”

“Phục vụ cô nương là trách nhiệm của nô tỳ. Giờ cô nương nên nghỉ sớm, sáng

mai ta sẽ tới thay thuốc cho người”

Nói rồi, Tri Xuân cầm chiếc hộp gỗ sơn đen, nhẹ nhàng lui ra ngoài.

Tối hôm đó, Lục Yến Đình ở thư phòng tiền viện đến nửa đêm mới rời đi. Khi

bước ra khỏi biệt viện, hắn tình cờ gặp Tri Xuân đang quay về nội viện.

Tri Xuân dừng bước, cúi đầu chào hắn. Lục Yến Đình hỏi nàng vừa đi đâu về.

Tri Xuân đáp: “Dạ, hai ngày nay cha nô tỳ ho nhiều hơn, mẹ nô tỳ lo lắng nên

đã mời thầy thuốc bốc mấy thang thuốc và bảo nô tỳ mang sang cho

ông”

Cha của Tri Xuân là ông Vũ, quản sự chính của tiền viện, thường ở lại phòng

dành cho gia nhân tại đây khi đến lượt trực.

Lục Yến Đình gật đầu, sau đó hỏi tiếp: “Đã bôi thuốc cho nàng ấy chưa?”

‘Nàng ấy’ nghe có vẻ mơ hồ nhưng Tri Xuân lập tức hiểu hắn đang nhắc đến ai.

“Dạ, nô tỳ đã bôi thuốc lên má của cô nương rồi. Vùng bụng thì nô tỳ định

mai xem lại, lúc tắm rửa cho cô nương, nô tỳ thấy hình như không bị sưng

nhưng có vết bầm”

Tri Xuân thật thà đáp.

Lục Yến Đình khẽ “ừ” một tiếng, định rời đi thì bất chợt nghe Tri Xuân gọi lại:

“Gia…”

“Nói đi” Lục Yến Đình dừng bước.

“Trước khi ngủ, nô tỳ có trò chuyện vài câu với cô nương. Nàng ấy dường như

có tâm sự. Khi biết nô tỳ là gia sinh tử, cô ấy có nhắc đến ‘giấy bán thân’ gì

đó”

Tri Xuân không phải muốn mách lẻo nhưng khi thấy Thẩm Lệnh Nghi mang

thương tích trở về, nàng cảm thấy đồng cảm nên tiện miệng kể ra.

“Giấy bán thân?” Ánh mắt Lục Yến Đình chợt trầm xuống: “Giấy bán thân gì?”

“Nô tỳ không rõ” Tri Xuân lắc đầu: “Cô nương không nói cụ thể”

Lục Yến Đình khẽ gật đầu, nét mặt hiện chút suy tư. Hắn dặn Tri Xuân chăm

sóc Thẩm Lệnh Nghi cẩn thận sau đó rẽ qua bức bình phong, bước ra ngoài.

Mấy ngày tiếp theo, Lục Yến Đình không quay lại biệt viện. Thẩm Lệnh Nghi có

được khoảng thời gian rảnh rỗi để tĩnh dưỡng.

Dưới sự chăm sóc tận tình của Tri Xuân, vết bầm ở bụng nàng vẫn còn hơi lâu

khỏi nhưng má đã gần như lành hẳn.

Tuy nhiên, những ngày nhàn nhã này lại khiến Thẩm Lệnh Nghi cảm thấy lạc

lõng.

Trong ký ức của mình, nàng chưa bao giờ có những ngày tháng vô lo vô nghĩ

như vậy. Ban ngày có thể ngủ đến khi tỉnh giấc tự nhiên, dậy là đã có cơm

canh nóng hổi dọn sẵn trên bàn. Ăn xong, nàng cũng không phải dọn dẹp mà

chỉ cần theo sự hướng dẫn của Tri Xuân đi dạo quanh biệt viện.

Đi lại quen thuộc rồi thì Thẩm Lệnh Nghi mới nhận ra rằngẨn Trúc Viện này

thực ra rất rộng. Bốn dãy nhà nối liền, mái ngói cao dày, tường vôi trắng sạch.

Nói là biệt viện nhưng thực chất không thua kém gì phủ đệ của các gia đình

quyền quý.

Điểm đặc biệt nhất của nơi này chính là vườn trúc trong viện.

Đầu xuân những mầm trúc xanh đã lác đác xuất hiện giữa rừng trúc. Một dòng

suối nhỏ uốn lượn chảy qua vườn, đổ về chiếc đình lục giác ở cuối, tạo thành

một hồ nước nhỏ trong vắt. Dưới nước là những chú cá chép sặc sỡ bơi lội

tung tăng, toát lên vẻ sinh động và tự nhiên.

Cuối cùng thì Thẩm Lệnh Nghi đã hiểu tại sao nơi này được gọi là Ẩn Trúc

Viện.

Ngoài ra nàng còn phát hiện ra phía sau đình lục giác có một căn phòng. Cánh

cửa phòng trông rất mới nhưng trên đó lại khóa một chiếc khóa đồng chắc

chắn.

Đến chiều tối, khi Tri Xuân mang thuốc đến, Thẩm Lệnh Nghi giữ nàng ấy lại

dùng bữa. Trong lúc trò chuyện, Thẩm Lệnh Nghi tự nhiên dẫn câu chuyện

sang căn phòng nằm sâu trong vườn trúc.

Nghe Thẩm Lệnh Nghi nhắc đến căn phòng trong rừng trúc, sắc mặt Tri Xuân

lập tức thay đổi:

“Cô nương đã vào đó rồi sao?”

Thẩm Lệnh Nghi lắc đầu: “Không có, căn phòng bị khóa, ta không vào được”

Tri Xuân nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm:

“Đúng thế, nô tỳ thật hồ đồ”

Nói xong, nàng đặt đũa xuống, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn Thẩm Lệnh Nghi:

“Nhưng cô nương ạ, sau này nếu không có việc gì thì tốt nhất đừng đi sâu vào

rừng trúc nữa. Dạo quanh vườn hay cho cá ăn thì không sao nhưng chỗ đó, cô

nương tuyệt đối đừng lại gần”

“Đó là nơi nào vậy?” Thẩm Lệnh Nghi gật đầu đồng ý nhưng trong lòng không

khỏi tò mò.

Tri Xuân lắc đầu, đáp: “Nô tỳ cũng không biết. Chỉ biết rằng nơi đó là chỗ gia

ba lần bảy lượt căn dặn không được ai bén mảng. Lời chủ nhân đã dặn, chúng

ta phải làm theo”

“Ta hiểu rồi. Sau này ta sẽ không đến đó nữa” Thấy vẻ mặt nghiêm trọng hiếm

thấy của Tri Xuân, Thẩm Lệnh Nghi nghiêm túc hứa hẹn.

Trong khi đó, tại hoàng cung, gương mặt Lục Yến Đình hiện lên vẻ lạnh lùng

sắc bén. Đôi mắt hắn ánh lên tia nhìn lạnh buốt, chăm chú hướng về phía quận

chúa Vạn Ninh đang cắn chặt môi trước mặt hắn.

Tối nay, Hoàng hậu mở tiệc tại trung đình, ngoài các phi tần hậu cung còn mời

nhiều tiểu thư gia đình quan lại tham dự, trong đó dĩ nhiên là có quận chúa

Vạn Ninh.

Theo lệ, tiệc dành cho nữ giới không có nam nhân tham gia, hơn nữa, Lục Yến

Đình lúc đó đang ở Đông Hoa Môn nghị sự. Theo lẽ thường, hai người sẽ không

thể gặp nhau.

Nhưng Vạn Ninh khi nghe nói Lục Yến Đình sẽ ở lại trong nội các để bàn bạc

công việc, đã tìm cớ rời tiệc, nhất quyết đến gặp hắn để hỏi rõ chuyện xảy ra

tại Mục vương phủ.

Khi nàng ta vất vả chạy đến Văn Uyên Các, nhìn thấy Lục Yến Đình vừa kết

thúc công việc và chuẩn bị rời cung, trong đầu nàng ta bỗng trở nên trống

rỗng, không thể nói ra được lời nào.

“Quận chúa muốn làm gì?” Lục Yến Đình đứng giữa hành lang, giọng nói lạnh

lùng của hắn hòa vào cơn gió đêm, càng thêm phần sắc lạnh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.