Vạn Ninh không khỏi rùng mình nhưng cố gắng trấn tĩnh trước ánh mắt áp bức
của hắn, nàng ta mở miệng:
“Ta muốn biết tại sao ngươi lại khánh chỉ cự hôn?”
Ý định của Hoàng đế muốn kết duyên giữa gia tộc họ Lục và Mục vương phủ
không còn là bí mật trong triều.
Từ khi biết mình sắp được Hoàng thượng chỉ hôn cho Lục Yến Đình, Vạn Ninh
đã vô cùng vui sướng.
Lục Yến Đình, người ở tuổi chưa đầy ba mươi đã nắm giữ quyền hành trong nội
các, là kỳ tài chính trị của Đại Chu. Hơn nữa, hắn còn sở hữu ngoại hình xuất
chúng, gương mặt như ngọc, đôi mày kiếm và ánh mắt sáng như sao. Chỉ cần
đứng yên, hắn đã khiến không ít tiểu thư quyền quý trong kinh thành phải say
mê.
Vạn Ninh từng ngày đếm ngược, tưởng tượng cảnh mình trở thành phu nhân
của vị Thủ phụ được ngưỡng mộ nhất khiến mọi người ghen tị này.
Nhưng Lục Yến Đình lại từ chối. Trước khi Hoàng đế kịp ban hôn, hắn đã khéo
léo tìm cách chối từ.
Sự việc này như một cái gai, làm sao Vạn Ninh, người luôn được nuông chiều
như công chúa, có thể nuốt trôi?
Chính vì thế, nàng mới bày ra trò hạ dược trong canh giải rượu tại Mục vương
phủ, mong đạt được mục đích.
“Quận chúa nghĩ sao?” Lục Yến Đình cười nhạt, nghiêng người tựa vào xe ngựa,
ra vẻ không bận tâm, như thể sẵn sàng phụng bồi nàng ta đến cùng.
Chính thái độ “không quan tâm” này khiến Vạn Ninh nổi cơn thịnh nộ. Nàng
cảm thấy ngày hôm đó mình đã đánh Thẩm Lệnh Nghi quá nhẹ sau đó lạnh
lùng cười:
“Lục Yến Đình, đừng đắc ý. Ngươi đắc tội với Mục vương phủ, ngươi có tin sẽ
không yên ổn nổi không…”
Lời nói còn chưa dứt, nàng thấy Lục Yến Đình bỗng đứng thẳng dậy, giơ tay
phải lên cao.
Nghĩ rằng hắn định tát mình, Vạn Ninh theo phản xạ vội cúi người, đưa tay che
mặt.
Nhưng ngay sau đó, nàng ta nghe tiếng cười nhạo của Lục Yến Đình vang lên
bên tai:
“Ha… Thì ra quận chúa cũng biết sợ?”
Ngẩng đầu nhìn, nàng ta thấy bàn tay giơ lên của Lục Yến Đình chỉ để giữ lấy
rèm xe bị gió thổi bay. Trong đôi mắt hắn đầy vẻ giễu cợt.
Gương mặt Vạn Ninh đỏ bừng, toàn thân run lên vì giận dữ.
Lục Yến Đình không thèm nể mặt, nghiêng người ghé sát vào nàng ta, thấp
giọng cảnh cáo:
“Quận chúa quản dạy nô tài của mình thế nào, hạ quan không dám xen vào.
Nhưng người của hạ quan còn chưa đến lượt quận chúa giáo huấn. Ông bà xưa
có câu ‘Đánh chó phải nể mặt chủ’ Trước khi trút giận, quận chúa nên suy
nghĩ thật kỹ. Cơn giận này mà phát ra, liệu quận chúa có chịu được hậu quả
không?”
Mục vương Chu Vi Dung có mối quan hệ không hề tầm thường với Hiếu Đế, bởi
mẫu thân của Mục vương, Vương thị, chính là chính thất kết tóc của Tiên Đế.
Tuy nhiên, Vương thị không được hưởng phúc lâu dài. Bà qua đời chỉ vài ngày
sau khi sinh Mục vương do băng huyết sau sinh.
Sau đó, Tiên Đế cưới em gái ruột của Vương thị, Tiểu Vương thị. Đầu năm sau,
Tiểu Vương thị hạ sinh hoàng tử. Cuối năm đó, Tiên Đế lên ngôi, phong Tiểu
Vương thị làm Hoàng hậu, con trai của bà trở thành Thái tử.
Kể từ đó, Mục vương, người mất mẹ từ nhỏ, được nuôi dưỡng trong cung điện
của Tiểu Vương thị. Bà, với tư cách là dì ruột, đối xử với ông như con đẻ, không
có sự phân biệt. Mục vương và Hiếu Đế, tuổi tác gần bằng nhau, trong số các
huynh tỷ đệ muội hoàng tộc, tình cảm của hai người là thân thiết nhất.
Vì vậy, khi trưởng thành, dù đã xuất cung và lập phủ, Mục vương vẫn thường
đưa chính phi và con gái trưởng về cung thăm Thái hậu Tiểu Vương thị. Điều
này khiến quận chúa Vạn Ninh, Chu Ngọc Oanh, lớn lên trong sự che chở tại
cung điện của Thái hậu.
Một năm nọ, Thái hậu gặp năm tuổi hạn, mọi việc không suôn sẻ. Bà mời đại
sư Huệ Kính từ chùa Sùng Nguyên đến làm lễ cầu an. Huệ Kính đại sư sau khi
xem xét bát tự, cho rằng chỉ có mệnh cách của Chu Ngọc Oanh mới có thể hóa
giải tà khí và tai họa huyết quang của Thái hậu.
Năm đó, Chu Ngọc Oanh ở lại cung điện Thái hậu tròn một năm. Khi rời cung,
Thái hậu ban cho nàng danh hiệuVạn Ninh quận chúa, với ý nghĩa vạn sự cát
tường, bình an hòa thuận. Từ đó, Mục vương phủ càng thêm rạng rỡ.
Vạn Ninh từ nhỏ đã có xuất phát điểm vượt trội so với các hoàng thân quốc
thích khác. Nàng ra vào hậu cung như chốn không người, dù chỉ là quận chúa
nhưng thân phận và địa vị còn vượt xa các công chúa không được sủng ái
trong cung.
Vậy mà giờ đây nàng ta lại bị Lục Yến Đình đối xử thờ ơ như thế, Vạn Ninh cảm
thấy như bị giáng một cái tát vào mặt. Nàng ta chưa bao giờ thấy mất mặt đến
vậy.
“Lục Yến Đình!” Lúc này, Vạn Ninh đã hoàn toàn mất bình tĩnh, giọng nàng ta lộ
rõ sự tức giận và thất vọng:
“Ngươi có biết mình đang nói chuyện với ai không? Ngươi… ngươi vì một con
nô tài thấp hèn mà dám vô lễ với bản quận chúa như thế!”
Vạn Ninh không phải kẻ ngốc. Nàng biết rõ Lục Yến Đình nổi giận với mình là
vì lý do gì. Chỉ là nàng không ngờ, một người lạnh lùng, không quan tâm thế sự
như hắn, lại có thể thiên vị cho một kẻ tiện tỳ đến vậy.
“Thế quận chúa nghĩ, hôm đó ngài đã tát vào mặt ai?” Lục Yến Đình nói, ngẩng
đầu nhìn lên bầu trời đêm đen đặc, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh lùng:
“Quận chúa có thấy lạnh không?”
Vạn Ninh sững người, hoàn toàn không hiểu ý của Lục Yến Đình.
Hắn cũng không có ý định giải thích. Chỉ nhàn nhạt vỗ vai nàng, nói đầy hàm ý:
“Sắp đổi trời rồi. Quận chúa nên sớm hồi phủ đi. Đợi khi nào ngài nghĩ thông
suốt, hãy sai người báo cho ta một tiếng. Ta sẽ đích thân đến Mục vương phủ
lấy lại ‘giấy bán thân’”
Sắc mặt Vạn Ninh lập tức tái nhợt: “Ngươi… ngươi vì một con tiện tỳ mà…”
Nhưng chưa kịp nói hết câu, tiếng gọi thất thanh của một thị nữ từ xa đã vọng
đến.
“Quận chúa! Quận chúa! Có tin tức từ ngoài cung, vương gia muốn ngài lập tức
hồi phủ!”
“Gào cái gì!” Vạn Ninh đang tràn đầy phẫn nộ, nghe vậy lập tức quay người lại.
Nhìn thấy thị nữ hớt hải lao đến, nàng liền vung tay tát thẳng vào mặt cô.
“Đồ không biết phép tắc!”
Thị nữ nhỏ bị tát ngã xuống đất, lập tức ôm mặt quỳ gối bên chân Vạn Ninh,
run rẩy không dám lên tiếng.
Lục Yến Đình cúi nhìn cảnh tượng ấy, sắc mặt hắn thoáng trầm xuống.
Lúc đó, có phải Thẩm Lệnh Nghi cũng như thị nữ này, từng cúi mình bất lực
trước Vạn Ninh, chỉ hy vọng có được một cơ hội để ngẩng đầu cầu xin?
Đêm đó, quận chúa Vạn Ninh ôm cơn giận trở về Mục vương phủ. Nhưng vừa
vào cổng, nàng đã thấy mẫu thân mình – Mục vương phi đang lo lắng chờ đợi ở
tiền sảnh.
Trời đã gần đến giờ Tuất, thường ngày vào giờ này, Mục vương phi hẳn đã nghỉ
ngơi, vậy mà giờ đây bà vẫn còn mặc y phục chỉnh tề, vẻ mặt không giấu nổi
sự bối rối và lo lắng.