Liêu Xuân: Dùng Sắc Hầu Người

Chương 29



Thế là sau nhiều lần do dự, Thẩm Lệnh Nghi cuối cùng vẫn mở lời với Tri Xuân.

“Bút mực giấy nghiên ư?” Nhưng Tri Xuân nghe vậy lại cười: “Thứ này thư

phòng của gia chẳng phải có sẵn đó sao, cô nương đến thư phòng của gia là

được rồi, hà tất phải tốn công dời đồ về phòng làm gì?”

Nàng vừa nói vừa chỉ vào bàn tủ trong phòng: “Phòng của cô nương cũng

không lớn, lát nữa bày mấy thứ bút mực giấy Tuyên đó lên bàn, đến chỗ uống

trà ăn điểm tâm cũng chẳng còn”

“Thư phòng của đại nhân ư?” Thẩm Lệnh Nghi vội xua tay: “Sao mà được chứ!”

“Có gì mà không được ạ?” Tri Xuân nói: “Cô nương không biết đó thôi, gia ở biệt

viện chưa bao giờ làm chính sự cả. Thư phòng của ngài ấy ngày thường đến

cửa cũng chẳng mấy khi đóng. Trước đây mẫu thân nô tỳ còn đặc biệt muốn

lắp khóa cho cửa thư phòng, chỉ sợ lỡ mất mát thứ gì lại không biết ăn nói với

gia ra sao. Nhưng gia không đồng ý, nói là phiền phức, còn bảo trong phòng

chẳng có đồ gì quý giá, không cần câu nệ như vậy, ra vào lại bất tiện”

Thấy Thẩm Lệnh Nghi nghe xong vẫn do dự, Tri Xuân không khỏi hỏi: “Vậy cô

nương muốn bút mực giấy nghiên để làm gì ạ?”

“Nhàn rỗi không có việc gì làm nên muốn. luyện tập thư họa một chút”

Thẩm Lệnh Nghi nói nửa thật nửa giả.

“Nếu cô nương không muốn đến thư phòng cũng được ạ, bên cạnh phòng đó

có một gian phòng phụ đang để trống, lát nữa nô tỳ sẽ dọn dẹp cho cô nương”

“Chuyện này. hay là cứ nói với mẫu thân của ngươi một tiếng đi?” Thẩm Lệnh

Nghi cuối cùng cũng có chút động lòng, nhưng vẫn luôn ghi nhớ thân phận,

không dám tùy tiện vượt qua giới hạn.

Tri Xuân dĩ nhiên cũng biết tính cách của nàng, bèn cười đồng ý: “Được ạ, lát

nữa nô tỳ sẽ đi nói với mẫu thân một tiếng”

Cứ như vậy, Thẩm Lệnh Nghi đã bước vào gian phòng phụ phía nam thư phòng

của Lục Yến Đình, bắt đầu những ngày “múa bút múa mực”.

Nhưng hai ngày đầu nàng vẫn rất căng thẳng, chỉ dám ở trong phòng phụ nửa

buổi, lúc đi cũng sẽ cẩn thận mang theo bức tranh sao chép dở.

Thế nhưng mấy ngày đó Lục Yến Đình đều bận rộn đối phó với Mục Vương và

Ngũ Hoàng tử trong triều, hiếm khi đặt chân đến Ẩn Trúc Viện, dù có về thì

cũng đến vội đi vội.

Sau khi biết Thẩm Lệnh Nghi dùng gian phòng phụ và văn phòng tứ bảo trên

bàn của mình, Lục Yến Đình cũng chỉ thản nhiên gật đầu nói một tiếng “Biết

rồi”, chứ không có ý phản đối gì.

Vì thế sau đó, Thẩm Lệnh Nghi cũng dần dần bạo dạn hơn, thời gian ở trong

phòng phụ cũng ngày một dài hơn.

Buổi chiều hôm đó, nàng chợp mắt tỉnh dậy, thu dọn một chút rồi đến phòng

phụ tiếp tục phần còn dang dở từ buổi sáng.

Liên tục sao chép mấy ngày, bức tranh sơn thủy đã sắp hoàn thành, nhưng dù

sao cũng là lần đầu sao chép, một vài chi tiết vẫn chưa được ưng ý, vì vậy

Thẩm Lệnh Nghi định tăng tốc độ để sao chép nhanh thêm nữa.

Thật ra nàng có hơi sốt ruột muốn kiếm một ít bạc, dù sao cha mẹ và đệ đệ

cũng sắp về Thượng Kinh, sắp tới sẽ có rất nhiều chỗ cần dùng đến bạc, ăn

mặc ở đâu cũng không thể thiếu, còn phải dành dụm một khoản tiền chữa

bệnh cho mẹ, đây cũng là một khoản chi không nhỏ. Thẩm Lệnh Nghi lần đầu

tiên cảm thấy có chút giật gấu vá vai.

Trên đường đến phòng phụ, Thẩm Lệnh Nghi tình cờ gặp Tri Xuân đang quay

về nội viện, nàng bèn tiện thể hỏi Tri Xuân tối nay Lục Yến Đình có đến Ẩn Trúc

Viện nghỉ lại không.

Tri Xuân đáp: “Ban nãy phụ thân nô tỳ còn nói dạo này gia hình như phải về

Lục phủ, có lẽ phải hai ngày nữa mới qua đây được ạ”

Thẩm Lệnh Nghi nghe vậy thầm vui mừng, chào tạm biệt Tri Xuân rồi rảo bước

nhanh nhẹn chạy về phía phòng phụ.

Chiều tối hôm đó, trời vừa sập tối, trên không trung đã lất phất mưa bay. Tiết

Xuân Phân vừa qua, mưa cũng nhiều dần, thời tiết cũng như ấm lên từng ngày.

Lục Yến Đình xử lý xong việc vặt từ Nội Các ra ngoài thì đã thấy Tê Sơn cầm ô

đứng bên xe ngựa chờ sẵn.

Thấy chủ tử, Tê Sơn chạy nhanh tới, giơ ô che trên đỉnh đầu Lục Yến Đình rồi

hỏi: “Gia, chúng ta về Lục phủ ạ?”

Lục Yến Đình “ừ” một tiếng, nhưng vừa đi được hai bước hắn lại đột nhiên nghĩ

đến một chuyện, bèn quay đầu đổi ý dặn dò Tê Sơn: “Không, về Ẩn Trúc Viện

trước đã”

Trên suốt quãng đường này, thực ra cũng không hẳn là lòng như tên bay về

nhà, chỉ là Lục Yến Đình ngồi trong xe ngựa luôn cảm thấy tâm tư mình có

chút mơ hồ khó hiểu.

Mấy ngày nữa là đến ngày giỗ tổ tiết Thanh Minh, việc vặt trong nhà thờ tổ rất

nhiều, hắn là đích tử của Lục phủ, có rất nhiều việc vặt trong phủ không thể

thoái thác được, vì vậy hai ngày nay hắn mới luôn ở lại nhà thờ tổ.

Nhưng hôm nay cũng thật trùng hợp, thuộc địa Bắc Liêu truyền tin đến, lệnh

đại xá được công bố sớm hơn dự định, quân đồn trú ở đó đã sắp xếp cho đợt

lưu phạm đầu tiên khởi hành về kinh. Trong số những người này, có cả phụ

mẫu và đệ đệ của Thẩm Lệnh Nghi.

Cũng chẳng biết lúc đó hắn đã nghĩ ngợi gì, chỉ là muốn đích thân báo tin này

cho tiểu nữ nhân ngày đêm mong ngóng gia đình đoàn tụ kia.

Chiếc xe ngựa bình thường đi xuyên qua thành, khi Lục Yến Đình quay về Ẩn

Trúc Viện thì trời đã tối mịt, bên ngoài mưa gió dần mạnh lên, cái lạnh se sắt

của mùa xuân, gió lạnh cuốn theo những bước chân vững chãi mà nhanh nhẹn

của Lục Yến Đình tiến gần đến thư phòng từng tấc một.

Từ xa, hắn đã thấy trong phòng phụ còn sáng đèn, chỉ là trên khung cửa sổ

đóng chặt lại không hề hiện ra bóng người đang ngồi ngay ngắn.

Lục Yến Đình thấy vậy có chút không chắc, nghĩ rằng có lẽ tiểu nữ nhân đã về

phòng rồi.

Kết quả là khi hắn đẩy cửa phòng phụ ra, lại thấy Thẩm Lệnh Nghi đang gục

người nằm bò trên bàn án, tay phải cầm một cây bút lông sói quản ngọc, đầu

nghiêng sang một bên gối lên mu bàn tay trái, yên yên tĩnh tĩnh. ngủ thiếp đi.

Lục Yến Đình sững người, nhẹ chân bước vào đến gần xem, lại thấy dưới tay

tiểu nữ nhân còn đè một bức tranh, một bức tranh mực còn chưa khô hẳn, vẽ

chính là bức “Thiên Sơn Giang Bạn Đồ” mà mấy hôm trước hắn đã tiện tay tặng

cho nàng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.