Nhưng Mục Vương cũng không phải quả hồng mềm, nghe vậy cũng không hề
sợ sệt mà cười lạnh một tiếng, đè nén cơn bất mãn ngập lòng mà nói:
“Hoàng điệt nói vậy khiêm tốn quá rồi, nếu không phải ngươi năm lần bảy lượt
từ chối bổn vương, bổn vương há lại phải mạo hiểm mà dùng hạ sách này sao?
Hoàng điệt đừng quên, bổn vương có bao nhiêu điểm yếu trong tay ngươi, thì
ngươi cũng có bấy nhiêu điểm yếu trong tay bổn vương. Chúng ta kẻ tám lạng
người nửa cân, ai cũng đừng hòng có thể trong sạch mà rút lui khỏi vũng nước
đục này!”
Sự phẫn uất trong mắt Chu Vi Dung hiện lên rõ rệt.
Hắn bây giờ hoàn toàn là kẻ chân đất không sợ kẻ mang giày. Nghĩ hắn tuổi
này rồi mà lại rơi xuống đáy vực, lúc này không có gì quan trọng hơn việc giữ
được Vương phủ và cái đầu của mình.
Vụ án cứu trợ thiên tai Nam Sở rõ ràng là Lục Yến Đình cố ý chọn thời điểm
ngay trước khi Thái tử sắp giám quốc để ra tay với mình. Bất kể ý đồ cuối cùng
của Lục Yến Đình là gì, nhưng chuyện cứu trợ thiên tai Nam Sở đã qua mấy
năm rồi, nói khó nghe một chút thì chút bạc mà hắn kiếm lợi lúc đó bây giờ
đến cặn cũng chẳng còn, vậy mà Ngũ Điện hạ thì hay rồi, vì muốn rũ sạch bản
thân, quay đầu đã bán đứng hắn, kẻ lúc đó chỉ là “người dẫn mối” giúp giật dây
bắc cầu.
Ba trăm vạn lượng bạc trắng như tuyết! Thánh thượng bắt hắn trong vòng một
tháng phải gom đủ ba trăm vạn lượng bạc trắng nộp vào quốc khố, nếu không
sẽ bị điều tra theo pháp luật, tước bỏ phong hiệu, tội liên lụy cả nhà.
Vậy mà sau khi xảy ra chuyện, Ngũ Hoàng tử, kẻ đầu sỏ, lại nhiều lần tránh
mặt không gặp hắn, hoặc chỉ nói vài lời lẽ đường hoàng để qua loa cho xong
chuyện.
Vốn hắn còn đặt một tia hy vọng vào con gái là Vạn Ninh quận chúa, muốn
Vạn Ninh đi thuyết phục Thái hậu nương nương, nhờ Thái hậu nương nương
cầu xin giúp cho nhà Mục Vương trước mặt Thánh thượng.
Nhưng trớ trêu thay, Thánh thượng lại lấy cớ Thái hậu bệnh nặng mới khỏi cần
phải tĩnh dưỡng, tạm thời thay Thái hậu nương nương từ chối tất cả khách
khứa ngoài cung, ngay cả Vạn Ninh, một quận chúa ngày thường ra vào hậu
cung không chút trở ngại cũng bị chặn lại ngoài điện Vĩnh Thọ – tẩm cung của
Thái hậu.
Trong phút chốc, Mục Vương đúng là kêu trời trời không thấu, gọi đất đất
chẳng hay.
Bất đắc dĩ, hắn mới mua chuộc một tổ chức sát thủ ở ngoài biên ải, muốn
nhân lúc Lục Yến Đình ra ngoài mà thần không biết quỷ không hay bắt lấy hắn.
Nếu hành động này có thể uy hiếp lợi dụ hắn đứng về phía mình thì tốt, dù
không được, giếc một Lục Yến Đình, tự nhiên cũng sẽ có người đứng ra cổ vũ
cho Chu Vi Dung hắn.
Nhưng ai mà ngờ, cuối cùng hắn vẫn đã xem thường bản lĩnh của Lục Yến
Đình, vạn lần không ngờ Lục Yến Đình lại mạng lớn đến vậy, mấy chục người
vây giếc hắn mà cũng không lấy được cái mạng này.
Chu Vi Dung lúc này mới nhận ra muộn màng mà sợ hãi.
“Tứ hoàng thúc chết đến nơi rồi còn muốn kéo ta làm đệm lưng sao?” Thấy
mối quan hệ giữa hai người đã hoàn toàn tan vỡ không còn đường cứu vãn,
Ngũ Hoàng tử lúc này đến giả vờ cũng không thèm nữa, hung hăng phất tay áo
rộng nói:
“Chỉ tiếc là hoàng thúc đã đi sai một nước cờ, bị Lục Yến Đình nắm được thóp
rồi. Tiếp theo ta phải xem xem, sự vinh hoa phú quý mà người hao tổn tâm cơ
muốn giữ lại, rốt cuộc có còn giữ được không!”
Vải lụa đắt tiền rách chỉ trong một thoáng, phe cánh kết bè tưởng như không
thể phá vỡ thực chất lại thường bại vong từ bên trong.
Nghe nói, chiều tối hôm đó sau khi Ngũ Điện hạ hồi cung đã quỳ suốt trước
Dưỡng Tâm Điện không đứng dậy. Đến tối, Hiếu Đế triệu ngài vào điện, sau đó
còn cho gọi cả Thái tử, Tam hoàng tử và Lục hoàng tử đến.
Đêm dài đằng đẵng, không ai biết đêm đó trong Dưỡng Tâm Điện, cha con họ
rốt cuộc đã bàn những gì, mọi người chỉ biết cung đăng trong điện đã sáng
suốt một đêm.
Ngày hôm sau, trong cung truyền ra tin tức, Thánh thượng có ý muốn chủ
động giao hảo với Bắc Liêu, nguyện thực hiện lễ liên hôn với Bắc Liêu, phái
công chúa của Đại Chu sang hòa thân để vun đắp tình hữu nghị giữa hai nước,
cùng mưu cầu thế cục thái bình.
Tin tức này vừa tung ra, tiền triều hậu cung sóng ngầm cuộn trào, mọi người
đều đoán xem rốt cuộc là vị công chúa nào “may mắn” được Thánh nhân chọn
đi hòa thân.
Kết quả ba ngày sau, Hoàng Thái hậu xuất cung đích thân đến Mục Vương
phủ, ban chỉ phong Vạn Ninh quận chúa làm Vạn Ninh công chúa, chọn ngày
khởi hành, hòa thân với Bắc Liêu!
***
Tối hôm đó, Vạn Ninh công chúa vừa mới được sắc phong đã náo loạn một
trận trong khuê phòng của mình bằng màn kịch thắt cổ tự vẫn.
May mà nha hoàn mang canh ngọt đến phát hiện kịp thời, mới kéo được vị Vạn
Ninh công chúa đang khóc đến chết đi sống lại kia từ Quỷ Môn Quan trở về.
Nhưng Vạn Ninh lại sống chết không chịu hòa thân, ôm lấy đùi mẹ mình
khóc suốt một đêm, cuối cùng lại bị Mục Vương tát cho hai cái thật mạnh.
Vạn Ninh chết sững tại chỗ, ôm mặt nhìn người cha trước mắt mà không thể
tin nổi. Người cha vốn luôn cưng chiều nàng lúc này lại như biến thành một
người khác, mặt mày dữ tợn, lời lẽ tàn nhẫn, hoàn toàn không nghe nàng khóc
lóc kể lể.
Mục Vương cũng nói cho Vạn Ninh biết, hòa thân là thánh chỉ, thân là thần tử,
nàng muốn cũng phải đi, không muốn cũng phải đi. Bây giờ Mục Vương phủ đã
tiếp chỉ, Vạn Ninh chính là công chúa của Đại Chu, dù có chết, cũng phải
chết trên đường đi hòa thân!
Nghe nói, đêm đó tiếng chửi bới khóc lóc ầm ĩ trong Mục Vương phủ vang
lên suốt cả đêm, cuối cùng phải đến khi Vạn Ninh khóc đến ngất đi thì chuyện
này mới tạm thời lắng xuống.
Thế nhưng, những chuyện nhiễu nhương trong triều đình và vương phủ này
Thẩm Lệnh Nghi lại hoàn toàn không hay biết, bởi dạo này nàng chỉ phiền não
một chuyện duy nhất, đó là làm thế nào mới có thể danh chính ngôn thuận sao
chép lại bức tranh bút tích thật của tiên sinh Tuần Sanh mà Lục Yến Đình đã
tặng cho nàng ngay trong phòng.
Bởi vì chuyện này trông có vẻ đơn giản, nhưng thực tế sao chép vẫn có đôi
chút khó khăn.
Nhớ lại trước đây khi nàng làm tranh giả, đều là nhân lúc về Thu Thủy Viện rồi
chui vào phòng của Trình Dư Yên, vùi đầu vẽ suốt cả một ngày mới ra được
thành phẩm. Hơn nữa mấy bức tranh trước kia của tiên sinh Tuần Sanh nàng
đã sao chép rất nhiều lần, sớm đã thuộc nằm lòng, vì vậy cũng xem như hạ bút
có thần, trong lòng đã có sẵn ý tưởng.
Vậy mà bức tranh sơn thủy trước mắt này lại là bức nàng chưa từng thấy qua,
muốn sao chép thì trước hết phải bắt chước, mà muốn bắt chước thì phải tốn
thời gian cho nó. Chưa nói đến những thứ khác, chỉ riêng bút và mực cơ bản
nhất, trong tay Thẩm Lệnh Nghi cũng chẳng có sẵn thứ nào.