THIÊN KIM THẬT LẠI LÀ TÔI

Chương 24



Ông ấy nói một câu “không có chi” rồi quay sang nhìn bà nội Bạch: “Bà cứ nghỉ

ngơi cho khỏe đi nhé, tôi sẽ đi kiểm tra những người bệnh khác”

“Được, bác sĩ Chu đi thong thả” Bà nội Bạch cười gật đầu, chờ Chu Phổ xoay

người đi ra ngoài thì bà ấy mới vội vàng nhìn về phía Tô Tái Tái: “Tái Tái, cháu

mau nếm thử món canh trên bàn xem có thích hay không”

Tô Tái Tái nghe xong thì gật đầu, lúc vừa mới đi về phía đó, con lệ quỷ nhỏ

nhất trên vòng tay và cũng là con hoạt bát nhất vô ý ợ một cái.

Mùi máu tanh nồng nặc lập tức tràn ra ngoài, kèm theo đó là làn khí đen

nhàn nhạt.

Tô Tái Tái hơi khựng lại, cô cụp mắt, cánh tay phải rũ bên người khẽ động đậy.

Cùng lúc đó, Chu Phổ vốn đã đi tới cửa đột nhiên cảm thấy phía sau truyền tới

cảm giác lạnh lẽo đặc trưng của lệ quỷ, nó mạnh mẽ đến mức khiến người ta

sợ hãi, ông ấy vội vàng xoay người nhìn về phía sau, hành động này làm Tiểu

Thái sợ hết hồn.

“Sao vậy bác sĩ Chu?!” Cô y tá ôm ngực nhìn Chu Phổ, mà lúc này sắc mặt

của ông ấy đã sầm xuống.

Chu Phổ hoàn toàn không có thời gian trả lời cô ấy, ông ấy bước vội về phía

phòng bệnh, nhưng đập vào mắt chỉ có vẻ mặt khó hiểu của bà nội Bạch và

bầu không khí yên tĩnh ấm áp trong phòng.

“Sao thế bác sĩ Chu? Ông để quên thứ gì sao?” Bà nội Bạch nhìn Chu Phổ và

hỏi.

Chu Phổ không trả lời ngay mà chỉ yên lặng quan sát phòng bệnh, sau khi xác

định trong phòng hoàn toàn sạch sẽ thì ông ấy mới chuyển ánh mắt về phía Tô

Tái Tái – người vào phòng cuối cùng.

Cô gái ấy đang ngồi ở chiếc bàn tròn kế cửa sổ, hai tay đang bưng chén canh

chuẩn bị ăn, thấy ông ấy nhìn mình, cô chậm rãi đặt chén lại trên bàn rồi nhìn

ông ấy bằng ánh mắt vô tội xen lẫn khó hiểu, tựa như đang hỏi là “có chuyện gì

sao ạ”.

Ánh nắng mùa hè xuyên thấu qua lớp rèm mỏng chiếu rọi lên người Tô Tái Tái

khiến cô trông càng thêm trong sáng và sạch sẽ, hoàn toàn không dính một

chút âm u nào.

Chẳng lẽ. chẳng lẽ ban nãy ông ấy đã lầm rồi sao?

Chu Phổ hơi khó hiểu, ông ấy giãn phần lông mày đang chau lại ra rồi mỉm

cười nhìn bà nội Bạch và lắc đầu, sau khi tìm bừa một cái cớ thì mới xoay

người đi ra khỏi phòng bệnh.

Chỉ là trước khi đi, ông ấy lại nhìn về phía Tô Tái Tái một lần nữa. Tô Tái Tái

cụp mắt, chậm rãi ăn chén canh của mình.

Chờ cô đặt chén canh không lên bàn xong, bà nội Bạch vẫn luôn mỉm cười nhìn

cô nãy giờ mới mở miệng: “Tái Tái, ngon không cháu?”

“Vâng, ngon lắm ạ” Tô Tái Tái cười gật đầu, sau khi dừng một chút thì lại mở

miệng: “Bà nội ơi, ban nãy cháu cảm thấy bác sĩ Chu cứ quái quái thế nào ấy”

“Cháu không nên nói như thế” Bà nội Bạch nhẹ giọng rầy cô, nhưng trong

giọng nói lại không có ý trách móc gì cả, bà ấy từ tốn giải thích cho Tô Tái Tái:

“Bác sĩ Chu giỏi lắm đấy, sau này cháu có gặp ông ấy thì nhớ lễ phép một chút

nghe chưa?”

“Ồ? Ông ấy giỏi lắm ạ?” Tô Tái Tái tò mò.

Bà nội Bạch gật đầu, sau khi khen ngợi một phen thì lại nói tiếp: “Lần này bà

cũng không ngờ là ông ấy sẽ tới chữa cho bà đâu, bà được vậy là nhờ hưởng

sái từ ông hai của cháu đấy”

“Ông hai của cháu cũng là một người giỏi giang, hẳn là ông ấy đã từng giúp

bác sĩ Chu khi ông ấy còn trẻ, cho nên bác sĩ Chu mới nhớ ơn đến tận bây giờ.

Lần này ông ấy tới thành phố C tham gia buổi giao lưu học tập, biết được bà

đổ bệnh phải nằm viện cho nên ông ấy đã tự tới và bảo muốn chữa bệnh cho

bà. Bình thường ông ấy ở tại thủ đô, biết bao nhiêu người muốn mời ông ấy

chữa cho mà không được đấy”

Tô Tái Tái chậm rãi gật đầu, lộ ra vẻ mặt “thì ra là thế”. Cô cười nói: “Ông ấy là

người tốt bà nhỉ?”

“Ừ” Bà nội Bạch than thở.

Sau khi trò chuyện được một lúc, Tô Tái Tái mới mang theo một trái táo đi rửa.

Thừa lúc chung quanh không có ai, cô cong ngón tay búng nhẹ lên viên ngọc

đen đã lỡ ợ một tiếng ban nãy, cười mắng: “Đồ ăn vặt tháng này của em giảm

một nửa nhé”

Lệ quỷ nhỏ nhất đám: “?!”

Ơ kìa, nó là bé cưng đáng yêu mà?! Theo lý thì bé cưng đáng yêu muốn làm gì

cũng được chứ, không phải sao?!

Lệ quỷ tủi thân hết sức.

Trong lúc lệ quỷ đang tủi hờn, nụ cười trên mặt của Tô Tái Tái hơi nhạt đi, cô

ngẩng đầu nhìn xuyên qua phần kính trong suốt, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở

trong góc – nơi có một làn sương đen đang luẩn quẩn.

Mặc dù chỉ là một chút oán khí thôi, nhưng ngay lúc vừa vào phòng là Tô Tái

Tái đã nhận ra rồi.

Đó là thứ còn sót lại từ trên người của Hứa Tần Nhã và Bạch Ngữ Dung.

******

Tô Tái Tái vừa về nhà họ Bạch, nữ quỷ ngay lập tức một năm một mười, kể lại

toàn bộ lời nói của Hứa Tần Nhã và Bạch Ngữ Dung cho cô nghe.

“Lại là Đại học Đế Đô à?” Tô Tái Tái sờ cằm, lấy cái điện thoại cũ của mình ra,

nhắn tin cho ai đó.

[Có phải vào Đại học Đế Đô rất khó khăn, đúng không?]

Đối phương trả lời gần như ngay lập tức: [Đối với người bình thường mà nói thì

rất khó, nhưng đối với tiểu sư thúc mà nói thì không phải. Sao thế? Tiểu sư

thúc muốn đi Đại học Đế Đô sao?]

Cậu ấy sẽ sắp xếp ngay!

[Cũng không phải là tôi muốn đi lắm, nhưng có người cảm thấy tôi ngay cả

thân phận đi học cùng ở Đại học Đế Đô cũng không xứng, việc này khiến tôi rất

không vui] Tô Tái Tái nhanh chóng trả lời.

Đầu bên kia sau khi nhìn thấy tin nhắn thì như gặp phải động đất, lập tức nhắn

lại: [???!!!], cậu ấy không đánh chữ mà thay vào đó gửi tin nhắn bằng giọng

nói: [Ai lại có mắt không thấy Thái Sơn như thế? Tiểu sư thúc, bây giờ tôi lập

tức sắp xếp suất học chính thức của Đại học Đế Đô cho sư thúc, sư thúc muốn

học ở Viện nào cứ nói!]

Tô Tái Tái nghe xong tin nhắn thoại vô cùng hào hùng của đối phương thì nhắn

lại: “Không cần, chờ lần sau đi”

Sau khi gửi tin nhắn xong, Tô Tái Tái ném điện thoại cũ của mình qua một bên

rồi quay qua nhìn nữ quỷ, cô hài lòng gật đầu nói: “Làm tốt lắm, đây là phần

thưởng”

Cô vừa nói vừa giơ ngón trỏ ra, oán khí đã được thu gom lại ở phòng bệnh

trước đó xuất hiện trên đầu ngón tay cô, tuy nó chỉ lớn bằng quả bóng bàn,

nhưng cũng đủ khiến đôi mắt nữ quỷ tỏa sáng.

Không phải là nó không thể nuốt oán khí, nhưng sức mạnh thu được từ đó vô

cùng có hạn, thậm chí có khi sẽ bị hận ý trong oán khí đó làm ảnh hưởng.

Nhưng thứ mà Tô Tái Tái cho lúc này không giống, nó là sức mạnh thuần túy

sau khi đã được lọc đi oán hận, đừng thấy nó chỉ nhỏ như quả bóng bàn,

nhưng lại là “thuốc bổ” tốt nhất.

Việc này giống như một người từ trước tới nay chỉ có thể ăn thịt sống, bây giờ

đột nhiên được ăn một bữa tiệc đầy món ngon vậy.

Hai tay nữ quỷ dâng oán khí lên, vui vẻ đi ra khỏi căn phòng, tiếp tục canh gác

ở cửa lớn nhà họ Bạch.

Sau đó, Tô Tái Tái đứng dậy, chậm rãi duỗi người một cái, lúc này cô mới nói:

“Được rồi, tranh thủ ra ngoài tìm Ngô đại sư nào”

Lúc Tô Tái Tái muốn ra ngoài, cũng đúng lúc Bạch Ngữ Dung muốn ra ngoài.

Cô ta đang nắm lấy tay vịn cầu thang đi xuống thì đúng lúc gặp được quản gia,

ông ta thân thiết, chủ động hỏi: “Cô chủ, có cần tôi chuẩn bị xe cho cô không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.