“Tôi? Là người tốt á?” Ngô Lục Lục kinh ngạc chỉ vào bản thân mình, ông ấy
bật cười một cái rồi lắc đầu: “Tôi chỉ là một tên đạo sĩ giả mà thôi, sao có thể
là người tốt được chứ. Có điều…”
Ngô Lục Lục hơi ngừng lại, nhìn Tô Tái Tái rồi nói: “Tiểu hữu à, tôi giúp cô là vì
cô cũng đã giúp tôi. Cho nên tôi mới nói với cô chuyện đó thôi”
Thật ra thì lần đầu tiên gặp Tô Tái Tái thì Ngô Lục Lục cũng tính lừa cô.
Nhớ tới chuyện đó, Ngô Lục Lục xấu hổ gãi gãi cái mũi của mình.
Ngô Lục Lục nói xong thì thấy Tô Tái Tái ngẩng đầu nhìn ông ấy, vẻ mặt kỳ
quái nói: “Coi như huề nhau nhé?”
Định nghĩa về người tốt trong từ điển của Tô Tái Tái chính là: người đối xử tốt
với cô.
Còn những người khác thì… ai rảnh đâu quan tâm nhiều vậy làm gì?
Tô Tái Tái nhún nhún vai, hơi ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Tóm lại là tôi sẽ
suy nghĩ thật kỹ chuyện ông vừa nói, tôi còn có chút việc, tôi đi trước nhé?”
“Được, cô nhớ suy nghĩ cho kỹ vào đó nha” Ngô Lục Lục kêu vọng theo bóng
lưng Tô Tái Tái đang đi xa dần.
Mà Tô Tái Tái xoay người rời đi cũng không quay đầu lại, chỉ đưa tay lên vẫy
vẫy từ đằng sau.
Ngô Lục Lục thấy thế thì vừa cười vừa lắc đầu.
Ngô Lục Lục cảm thấy so với bản thân mình thì trên người Tô Tái Tái luôn toát
ra một cảm giác ‘thuận theo tự nhiên’ thường thấy trên người của các đạo sĩ
hơn.
Tô Tái Tái vừa mới đi được vài bước thì cảm giác được chuỗi hạt động đậy, cô
vừa cúi đầu xuống thì đã nhìn thấy chuỗi hạt đang cọ cọ lên cổ tay mình, thấy
cô cúi đầu xuống nhìn nó thì nó lập tức bày ra dáng vẻ ‘đáng yêu’.
Tô Tái Tái sửng sốt một chút rồi mới nhớ tới vừa rồi chủ quầy bán hàng có cho
cô một phong bao lì xì, cô lập tức lấy ra đếm đếm, ồ, có 1888 tệ.
Ông chủ đúng là người tốt mà.
Tô Tái Tái cầm lấy tiền lì xì, trong lòng lại cảm ơn ông chủ thêm một lần nữa,
chân lập tức quẹo vào khu chợ gần nhất để xem thử có thể mua được thứ gì
còn sống hay không.
Vừa đi vừa nói: “Này, chúng ta thống nhất trước nhé, số tiền này chúng ta sẽ
chia làm hai lần để tiêu, chứ mua hết một lần thì lần sau sẽ không có tiền mua
đồ ăn vặt nữa đâu nhé”
Chuỗi hạt vui vẻ xoay mấy vòng trên cổ tay Tô Tái Tái, trông nó có vẻ rất hưng
phấn.
Chúng nó đều là những bé cưng đáng yêu, chủ nhân nói gì đều đúng cả á.
Dù sao thì có đồ ăn tươi sống là chúng nó vui rồi.
—
“Ừm, bà Bạch. Sức khỏe của bà đang khôi phục rất tốt, tôi nghĩ bà sẽ được
xuất viện sớm thôi” Sau khi Chu Phổ kiểm tra sức khỏe cho bà nội Bạch xong,
ông ấy cất ống nghe vào lại túi áo trước ngực, vừa viết ghi chú lên hồ sơ bệnh
án, vừa nói vừa gật đầu.
Bác sĩ thích nhất là những bệnh nhân chịu nghe lời.
“Thật à? Tôi cũng thấy dạo gần đây mình khỏe hơn nhiều” bà nội Bạch cười
đáp lại, bà ấy hơi dừng lại một chút rồi lại nói lời cảm ơn với Chu Phổ: “Đều là
nhờ ơn bác sĩ Chu cả, nếu như không có ông tự điều chỉnh thuốc cho tôi thì
tôi đã không mau hết bệnh đến thế”
Lúc bà nội Bạch vừa nhập viện thì bác sĩ chính cho bà ấy là một người khác.
Sau đó thì Chu Phổ đã tới nói ông ấy sẽ tự mình phụ trách chữa bệnh cho bà
ấy, vì vậy bác sĩ chính khám cho bà ấy đã đổi thành ông ấy.
Bà nội Bạch rất ngạc nhiên vì chuyện đó.
Bởi vì bà ấy còn chưa đủ năng lực để mời một bác sĩ tài giỏi như Chu Phổ.
Có lẽ là nhờ chú út.
“Trừ việc bệnh nhân tích cực phối hợp chữa bệnh ra thì tâm trạng vui vẻ cũng
là một nguyên nhân chính” Chu Phổ khép hồ sơ bệnh án lại, ông ấy chắp hai
tay ra phía sau lưng rồi nhìn về phía bà nội Bạch, nói: “Có vẻ là bà Bạch đây đã
gặp chuyện gì đó tốt lành nhỉ?”
Lời của Chu Phổ làm cho bà nội Bạch cười ha ha, bà ấy còn chưa kịp nói thì y
tá Tiểu Thái đã giành nói trước: “Tại bác sĩ Chu không biết đấy thôi. Cháu gái
ruột của bà Bạch đã được tìm về rồi, ngày nào cũng tới thăm bà ấy hết á”
“Ồ. Ra là thế” Chu Phổ nghe xong thì gật đầu với bà nội Bạch: “Chúc mừng bà
Bạch nhé”
Chu Phổ có biết sơ qua chuyện của nhà họ Bạch. Với lại chỉ còn một tháng
nữa là khai giảng rồi, nhưng bên trong Huyền Học Viện của Đại học Đế Đô đã
có tin về Bạch Ngữ Dung, cho nên Chu Phổ lúc đầu còn tưởng chuyện khiến bà
nội Bạch vui vẻ là vì cô ta thi đậu Huyền Học Viện của Đại học Đế Đô chứ.
“Cảm ơn, cảm ơn” Bà nội Bạch rất vui vẻ, bà ấy dừng một chút rồi vừa vui vừa
buồn, thở dài một cái: “Có điều đứa cháu nội này của tôi khi còn ở bên ngoài
đã phải sống rất khổ. Ngay cả việc học hành cũng bị trì hoãn, sắp qua kỳ nghỉ
hè rồi mà giờ tôi còn phải đau đầu không biết nên cho nó vào trường đại học
nào đây này”
“Con cháu tự có phúc đức cơ duyên của riêng mình. Bà Bạch à, bà không cần
phải suy nghĩ nhiều” Chu Phổ cười nói, đang định nói vài câu rồi rời đi thì ánh
mắt vô tình nhìn thấy bình giữ nhiệt trên tủ cạnh giường, ông ấy nhíu mày lại,
hỏi.
“Kia là… Đồ ăn do người nhà của bà mang tới sao?”
“À, đó là đồ ăn do con dâu của tôi mang tới. Bác sĩ Chu, ông cứ yên tâm, tôi
không ăn một miếng nào hết cả. Có điều bát canh này rất chất lượng cho nên
tôi mới để ở đó, để dành lát nữa cháu gái của tôi tới thì cho nó ăn” Bà nội
Bạch thấy bác sĩ Chu hỏi thì cười tủm tỉm giải thích.
Chu Phổ nghe thế thì sắc mặt mới dịu lại một chút, chân mày cũng giãn ra,
ông ấy nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Cách chữa trị của ông ấy là dùng dược thiện, kiêng kỵ nhất việc người nhà tự
ý mang đồ ăn tới gây ra việc ‘xung khắc’.
Tiểu Thái cũng biết chuyện này cho nên lén đứng bên cạnh bĩu môi.
Từ lúc bác sĩ Chu nhận ca bệnh của bà nội Bạch xong, cô ấy đã nhắc nhở bà
Bạch rất nhiều lần rồi, không ngờ họ vẫn cố chấp mang đồ bổ tới, họ không
biết làm như vậy sẽ gây thêm phiền toái cho người khác à.
So với họ thì cô Tô siêu tốt luôn, chỉ cần nói qua một lần thì cô sẽ tiếp thu
ngay, lần nào cũng đi tay không tới, hoàn toàn không mang theo những thứ dư
thừa.
Thiệt tình. Cho dù muốn thể hiện sự hiếu thảo thì cũng đâu cần phải dùng
cách này chứ. Thấy cô Tô không, mỗi ngày cô đều tới đây thăm bà nội Bạch,
cho dù cô không mang theo thứ gì thì vẫn có thể làm bà ấy vui vẻ cả ngày.
Ai như đám người bà Bạch (Hứa Tần Nhã), toàn mười ngày nửa tháng mới chịu
tới thăm một lần.
Tiểu Thái nói thầm trong lòng như thế.
Đang khẩu nghiệp tới đây thì đột nhiên có tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền
đến.
Ba người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tô Tái Tái đang ló đầu vào, thoạt nhìn
không khác gì một bé cưng đáng yêu đột nhiên xuất hiện cả, cô cười tủm tỉm
nói: “Bà nội ơi cháu tới thăm bà đây ạ”
“Ôi chao ôi, mau vào đi cháu” Bà nội Bạch lập tức hớn hở vẫy tay với Tô Tái
Tái, sau đó quay đầu hí hửng giới thiệu cô cho Chu Phổ: “Bác sĩ Chu, đây là
cháu gái ruột của tôi, Tô Tái Tái. Tái Tái, đây là bác sĩ Chu”
“Cháu chào bác sĩ Chu, đã làm phiền bác sĩ chăm sóc cho bà nội của cháu rồi
ạ” Tô Tái Tái hơi khom người nói với Chu Phổ, nhìn qua siêu ngoan ngoãn.
Chu Phổ gật đầu, sau đó không nhịn được nhìn Tô Tái Tái thêm vài lần vì khí
chất sạch sẽ sáng sủa của cô.