“À, không cần đâu” Tô Tái Tái tùy tiện xua tay: “Hôm nay không phải các cô
bận rộn nhiều việc sao? Cứ làm việc tiếp đi, không cần để ý tới tôi”
Nói xong cô lại vẫy vẫy tay rồi rời đi.
Sau khi cô đi rồi, người giúp việc mới ngơ ngác quay qua nhìn bạn mình vẫn
còn đang sững sờ, nghi ngờ hỏi: “Lúc nãy… Có có nghe được tiếng động gì
không?”
“Tiếng động á?” Người đó nhìn đối phương rồi lắc đầu nói thêm: “Nhưng mà lỗ
tai tôi có hơi đau một chút”
Khựng lại một chút, vẻ mặt cô ta sốt sắng nói: “Không được, tôi phải tranh thủ
đi bệnh viện khám xem thế nào” Cô ta mới hơn hai mươi mà đã ù tai thì không
ổn đâu!
Nhưng mà… Tai đúng là có hơi đau một chút.
Người giúp việc thấy vẻ mặt người bên cạnh không giống giả vờ, cô ta lập tức
cảm thấy lúc nãy cô ta mang máng nghe thấy tiếng con nít khóc nỉ non, tiếng
con nít thét lên… Dường như đều là nghe lầm cả?
… Thật kỳ lạ.
“Cô sao thế? Đi nhanh lên chứ. Cô chủ vẫn đang chờ chúng ta đó” Cô ta thấy
bạn mình cứ đứng im ở đó, bộ dáng suy nghĩ viển vông thì nghi ngờ hỏi lại.
“Hả, à, được rồi” Lúc này đối phương mới giật mình hoàn hồn mà đuổi theo.
Hai người bọn họ tiếp tục đi lên lầu ba.
Lầu ba có một phòng khách nhỏ, đó là căn phòng ông chủ bà chủ đặc biệt đưa
cho cô chủ dùng, thuận tiện cho cô ta tiếp đón chị em hoặc là bạn học.
Liệu có phải là?
Sáng sớm hôm nay, cô chủ nhà họ Đồng, Đồng Nhược Thiến tới chơi.
Sau khi bọn họ mang trà bánh lên, cô chủ nhà họ Đồng còn nói bọn họ mang
tới một lon Cocacola.
“Cô chủ” Người giúp việc vừa vào phòng đã thấy Đồng Nhược Thiến ngồi bên
cạnh Bạch Ngữ Dung rất thân mật, không biết đang nói gì mà cười đùa vui vẻ.
Mãi tới khi bọn họ đi vào phòng hai người kia mới dừng câu chuyện lại, cụp
mắt bưng tách hồng trà lên, nhấp môi một chút.
Thái độ hai người họ cao ngạo, giống như thể không muốn để người giúp việc
nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện của hai người họ.
“Các cô đi làm việc đi” Bạch Ngữ Dung đợi một chút mới bỏ tách trà xuống rồi
nói.
Sau khi người giúp việc rời đi, chỉ còn lại Bạch Ngữ Dung và Đồng Nhược
Thiến, cô ta mới quay qua nhìn Đồng Nhược Thiến, hé miệng cười: “Nhanh
nhanh để tớ xem thử có thật sự thần kỳ như lời cậu nói không”
Đồng Nhược Thiến cũng không lãnh đạm giống như khi đối diện với người
ngoài lúc nãy, cô ta cười, bỏ tách trà trong tay xuống, cầm lấy lon Cocacola
trên tay rồi nói với Bạch Ngữ Dung: “Tớ mới mang vật nhỏ này từ Bangkok về,
còn hơi nghịch ngợm, không biết quy tắc. Cậu tránh xa ra một chút, đừng để
nó bắn Cocacola tung tóe lên người cậu”
“Không sao đâu, dù sao lát nữa tớ cũng phải đổi trang phục khác mà” Bạch
Ngữ Dung cười dịu dàng nói: “Nhanh mở Cocacola đi”
“Được” Đồng Nhược Thiến gật gật đầu, có chút hàm ý khoe khoang mà bật mở
Cocacola, sau đó lại lần nữa để lon nước lên bàn trà, rồi cho Bạch Ngữ Dung
một ánh mắt ý bảo “Nhìn này”
Đáng tiếc, lon Cocacola không giống như trước đó Đồng Nhược Thiến nói là sẽ
không ngừng có bọt khí sủi lên.
Ngược lại, nó lặng yên tới không tin được.
“Cái này…” Đồng Nhược Thiến kinh ngạc, cô ta nhìn lon Cocacola không có bất
kỳ phản ứng nào thì cười với Bạch Ngữ Dung một cái rồi nói: “Chắc là vì tớ
chưa cắm ống hút đấy”
Cô ta vừa nói vừa cắm ống hút vào lon.
Nhưng lon Cocacola trước mắt vẫn y hệt như cũ, như chưa hề được đụng tới,
đồng thời nụ cười trên mặt Đồng Nhược Thiến cũng sắp không gắng gượng nổi
rồi.
Bạch Ngữ Dung nhìn thấy thì cụp mắt xuống để che giấu thần sắc trong đáy
mắt, cô ta cầm tách trà lên, nhấp một ngụm, rồi lại lần nữa đặt xuống bàn, sau
đó ngẩng đầu nhìn Đồng Nhược Thiến, vẫn là dáng vẻ tiểu thư khuê các
thường ngày.
“Có phải là vì lần đầu tiên tới đây nên nó hơi ngại ngùng không?” Cô ta giải vây
giúp Đồng Nhược Thiến, dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Có khi cậu tới nhà tớ
nhiều một chút là sẽ ổn thôi”
Đồng Nhược Thiến nghe thế thì cười lớn, thuận theo bậc thang mà Bạch Ngữ
Dung mang tới, nói: “Chắc là thế thật? Hừ, còn nói là Kuman Thong rất tài giỏi,
xem ra… Cũng chỉ như thế mà thôi? Có khi là bị Ngữ Dung cậu dọa đấy”
Nói tới đây, vẻ mặt Đồng Nhược Thiến giật mình như đang biểu thị “Đúng vậy!
Chính là như thế”, cô ta vỗ tay một cái rồi quay qua nhìn Bạch Ngữ Dung, vẻ
mặt vô cùng hâm mộ nói: “Đúng là có khả năng này đấy. Ngữ Dung, trách
không được cậu lại có thể trúng tuyển chính thức vào Huyền Học Viện”
Bạch Ngữ Dung mím môi cười một tiếng, ngại ngùng nói: “Sao có thể chứ, cậu
quá khen rồi”
“Sao lại không thể nào chứ? Chắc chắn là nguyên nhân này thôi” Đồng Nhược
Thiến thấy Bạch Ngữ Dung vui vẻ thì không ngừng cố gắng tiếp tục nịnh bợ.
Cô ta thở dài một cái rồi nói: “Bây giờ tớ có vẻ cũng hiểu được tại sao bản thân
không trúng tuyển rồi, Ngữ Dung, sau này tới Đại học Đế Đô, tớ nhất định sẽ
không cô phụ xuất đi học cùng mà cậu đưa cho, sẽ noi gương cậu học tập thật
tốt”
Bạch Ngữ Dung mỉm cười, khiêm tốn nói: “Không phải là noi gương tớ học tập,
mà là chúng ta cùng nhau học tập”
“Được, được, được mà ~ Tớ đều nghe Ngữ Dung cả” Đồng Nhược Thiến thân
mật đáp lời, còn nói thêm: “Ngữ Dung, hay là bây giờ chúng ta đi đổi lễ phục
đi?”
“Ừ” Bạch Ngữ Dung gật đầu, hai người họ cùng nhau đứng dậy.
Cũng cùng lúc này, Tô Tái Tái mới vừa ra tới cửa lớn của nhà họ Bạch, bước
chân cô hơi dừng lại, nhìn vào chỗ cong lên ở trước cửa, rồi nhìn nữ quỷ ngoan
ngoãn đứng ở đó, cô nhìn nó một chút, tầm mắt chuyển qua con quỷ nhỏ mà
nữ quỷ xách trên tay.
Cô vừa xoay người đeo giày vừa nói: “Chạy vào nhà tôi thì thôi đi, còn dám
đuổi theo thú cưng trong nhà nữa. Không có quy tắc gì cả”
Cô nói xong thì cũng đã đeo giày xong, đứng dậy, đi ra ngoài, chẳng hề quay
đầu lại nói: “Đồ Ăn Vặt, dạy cho con quỷ nhỏ này một vài quy tắc đi”
Đã rõ!
Nữ quỷ bị gọi là Đồ Ăn Vặt gật gật đầu, đợi khi Tô Tái Tái đi xa rồi, nó mới quay
qua nhìn Kumanthong đang bị nó xách trong tay.
Chậm rãi nhe răng ra cười. Kumanthong:…???
*****
Sau khi ra ngoài thì Tô Tái Tái trực tiếp bắt xe đến nơi mình đã từng đi qua
trước đó rồi đợi đến ga tàu bị bỏ hoang thì xuống xe, quen cửa quen nẻo tìm
đến cửa hàng bán đồ ăn sáng cô từng mua bánh bao ở đó.
Cô vừa mới tìm chỗ để đứng, còn chưa kịp mở miệng đã bị ông chủ quán nhận
ra.
“Ơ kìa? Cô là cô gái trước kia. Hôm nay cũng lấy cho cô hai mươi mốt cái bánh
bao à?”
Trước đó, Tô Tái Tái đến chỗ của ông ta ăn sáng, cô thẳng thừng gọi hai mươi
mốt cái bánh bao và một ly sữa đậu nành. Sau đó cô đã ngồi ở đằng kia, chậm
rãi ăn hết tất cả trong sự trợn mắt, há hốc mồm của những người quan sát,
cuối cùng cũng chỉ thừa lại có nửa cái để gói mang đi.
Cho nên dù việc này đã trôi qua một khoảng thời gian rồi, nhưng vẫn để lại ấn
tượng sâu sắc cho ông chủ về cô.
Chỉ cần liếc nhìn ông ta đã có thể nhận ra cô.
Ông chủ vừa dứt lời, những thực khách khác đang dùng bữa sáng trong quán
của ông ta rối rít quay đầu lại nhìn Tô Tái Tái. Họ đều tỏ ra vẻ mặt kinh ngạc
“À?! Chỉ là cô gái nhỏ nhắn như thế sao?!”.
“Không, hôm nay bán tôi hai mươi cái bánh bao là được rồi. Cảm ơn ông chủ”
Tô Tái Tái chậm rãi nói.