“Chà, cô đừng khách sáo” Ông chủ cười ha hả, vừa trả lời vừa nhanh tay lấy
bánh bao cho Tô Tái Tái, tràn đầy chờ mong hỏi: “Ăn ở đây hay là mang đi
thế?”
Lần trước, lúc ông ta kể chuyện này cho người quen nghe thế mà họ lại cảm
thấy như ông ta đang khoác lác vậy!
Hừ, lần này ông ta muốn lén lút quay video lại, để cho những người kia á khẩu
không trả lời được!
Nhưng…
.. “Mang đi đi” Tô Tái Tái trả lời.
“. À?” Ông chủ ngẩn ngơ: “Mang đi, mang đi à?”
Ngừng một chút, sau đó ông ta lại vội vàng mở miệng: “Nhưng nếu bây giờ ăn
tại cửa hàng sẽ được tặng thêm một ly sữa đậu nành đấy”
Tô Tái Tái lắc đầu: “Hôm nay có chút vội” Là vội vàng đi đánh người đấy.
“Như vậy thì” Ông chủ vô cùng thất vọng, nhưng một giây sau lại phất phất
tay, quay đầu cầm một ly sữa đậu nành nóng đưa cho Tô Tái Tái, cười ha hả:
“Không có việc gì, vậy lần sau có thời gian thì ở lại ăn trong cửa hàng nhé. Còn
cái này thì cho cô”
“Được, cảm ơn ông chủ, chúc ông làm ăn phát đạt” Tô Tái Tái cũng không tiếp
tục chối từ, gật đầu nhận lấy.
Sau khi quay người bước đi, ông chủ vẫn đứng ở cửa vẫy tay với “người kỳ lạ” –
Tô Tái Tái: “Lần sau nhớ ghé lại ăn nha”
Điều này khiến cho Tô Tái Tái chuẩn bị rẽ ở góc đường cuối cùng phải phất tay
với ông ta, đợi đến khi đi ra khỏi hẻm nhỏ, trên tay cô cũng chỉ còn lại một cái
bánh bao.
Sau khi bỏ túi đựng thực phẩm vào thùng rác ở một bên, cô chia gần một nửa
cái bánh bao rồi đưa qua chỗ phần mũ trùm của lưng áo hoodie, người giấy
nhỏ lập tức vụng trộm thò tay ra nhanh chóng nhận lấy, nằm ở trong mũ trùm
giống như con mèo, giữ lấy cái bánh bao cắn “ngoàm” một miếng lớn.
“Ông chủ này vẫn rất thú vị” Tô Tái Tái cười, nói chuyện phiếm với nó.
Gương mặt người giấy nhỏ phình lên, vừa ăn vừa gật đầu.
Ở nhà họ Bạch, Hứa Tần Nhã đã ăn mặc nghiêm chỉnh đang đi xuống dưới lầu,
thuận tiện kiểm tra cách sắp xếp của nhà họ Bạch.
Hai ngày trước đó, quản gia đột nhiên bị bệnh, đến bây giờ vẫn còn dáng vẻ
ốm yếu xanh xao.
Buổi tiệc ngày hôm nay ngoại trừ để chúc mừng Ngữ Dung thi đậu đại học Đế
Đô, cũng là lễ đính hôn của hai nhà họ Bạch và họ Trình, thế nên không thể xảy
ra chút sai sót nào.
Quản gia với vẻ mặt ốm yếu đứng ở đằng kia cũng khó coi, cho nên Hứa Tần
Nhã đã để ông ta được nghỉ ngơi thêm mấy ngày, chừng nào khỏe lại thì tính
sau.
Đang lúc bận rộn thì được nghe báo lại ông Hứa tới rồi, Hứa Tần Nhã vội vàng
bỏ việc đang làm lại, đi ra ngoài tiếp đón.
Bà ta vừa tới cửa ra vào thì đã gặp em trai của mình – Hứa Tần Hán đang đỡ
ông cụ đi vào trong, lập tức nở một nụ cười trên mặt ra nghênh đón.
“Ba, em trai, mọi người tới rồi à?”
Bà ta vừa nói vừa phụ Hứa Tần Hán đỡ một bên, cũng bảo với người làm ở một
bên: “Đi gọi cô chủ đi”
Ông Hứa cười ha hả, vỗ vỗ tay Hứa Tần Nhã nói: “Không cần phải thúc giục
con bé, từ từ rồi nó đến cũng được mà”
Hứa Tần Nhã nghe thế thì cười gật đầu, đến khi ba người ngồi xuống trong
phòng khách, ông Hứa mới lại nhìn về phía con gái mình rồi nói: “Văn Liên
đâu? Nó còn ở công ty à?”
“Dạ, anh ấy bảo còn chút chuyện chưa giải quyết xong, chắc là buổi tối mới về
được ạ” Hứa Tần Nhã cười gật đầu.
Ông Hứa gật đầu khen ngợi, ông ta rất hài lòng với người con rể Bạch Văn Liên
này. Nhưng một giây sau cũng không biết ông ta nghĩ gì mà nụ cười trên mặt
nhạt dần, hờ hững mở miệng: “Đứa nhỏ kia đâu?”
Lời này vừa được nói ra, Hứa Tần Nhã đã lập tức hiểu ông Hứa đang hỏi Tô Tái
Tái, bà ta cũng cười ít tươi hơn, nhanh chóng trả lời: “Hẳn là còn ngủ ở trong
phòng ạ”
Vừa dứt lời ông Hứa còn chưa trả lời, ngược lại là Hứa Tần Hán hơi nhíu mày:
“Đều giờ này mà còn đang ngủ?”
Sau khi dừng một chút lại nhìn về phía Hứa Tần Nhã nói: “Chẳng lẽ nó không
muốn dậy sớm để phụ một tay à?”
“Phụ một tay? Nó không gây thêm rắc rối là chị đã cảm tạ trời đất lắm rồi” Hứa
Tần Nhã cười khẽ một tiếng trả lời em trai, dừng một chút lại không nhịn được
mà phàn nàn với ông Hứa và em trai: “Con không thể gần xíu nào với nó cả,
mỗi lần suy nghĩ kĩ định nói với nó mấy câu thì luôn bực mình”
“Con thấy là vốn dĩ con và nó đã không hợp nhau rồi”
“Được rồi” Ông Hứa nghe vậy thì nhẹ nhàng cắt ngang lời Hứa Tần Nhã, vỗ vỗ
mu bàn tay của bà ta rồi mới mở miệng: “Nói riêng với chúng ta là được rồi”
Câu nói này cũng là lời nhắc nhở Hứa Tần Nhã, người làm nhà họ Bạch đang
bận rộn vì buổi tiệc, nếu để người khác nghe thấy chính bà ta ở đây oán trách
về Tô Tái Tái với ba và em trai mình thì có chút không ổn nên bà ta lập tức gật
đầu, im lặng ngay.
“Nói đến đây, ba còn chưa từng gặp con bé” Ông Hứa ung dung mở miệng:
“Nói cho cùng thì đó cũng là con của con, mọi người vẫn nên gặp con bé”
Hứa Tần Nhã nhấp môi dưới, nhưng vẫn gật đầu.
Đúng lúc người làm đưa đồ ăn nhẹ tới, bà ta lập tức quay đầu nói với cô ấy: “Đi
gọi Tiểu Tái xuống đây, nói là. Ông ngoại và cậu của con bé đến rồi, con bé
xuống gặp mọi người một chút”
“Hả?” Người làm ngẩng đầu, nét mặt hơi kinh ngạc, nhìn Hứa Tần Nhã nói: “Bà
chủ, cô Tô đã ra ngoài từ sáng sớm rồi ạ”
“Ra ngoài rồi?” Lời này vừa nói ra Hứa Tần Nhã lập tức nhăn mặt: “Nó không
biết hôm nay trong nhà có tiệc tùng à? Còn đi ra ngoài như vậy?”
Người làm cúi đầu xuống, không dám nói câu nào.
Nhưng trong lòng lại không nhịn được lẩm bẩm: Làm mẹ mà không biết con
gái mình đã đi ra ngoài, những người làm đang bận rộn như cô ấy làm sao biết
được.
.Thật sự là.
“Đứa nhỏ này thật sự là” Hứa Tần Nhã càng nói càng tức, đột nhiên lại mở
miệng như vừa chợt nghĩ ra cái gì: “Đúng rồi, lúc các người đưa lễ phục của
Ngữ Dung, cũng đã lấy của con bé về rồi đúng không? Nó không thử lễ phục
à?”
Người làm nghe thế vội vàng gật đầu, rồi lại lập tức lắc đầu: “Chúng tôi đã đưa
tới phòng của cô chủ rồi. Cô Tô. Hình như còn để ở cửa phòng?”
Càng nói về sau thì giọng nói của người làm ngày càng nhỏ dần: “Cô ấy không
ở trong phòng nên chúng tôi cũng không thể tự tiện đi vào, chỉ có thể để ở bên
ngoài”
“Được rồi, cô đi xuống đi” Hứa Tần Nhã không muốn nghe tiếp, thẳng thắn
phất tay để người làm rời đi.
Đối phương nghe xong chỉ mong sao có thể mau chóng biến mất nên cúi người
chào ba người rồi quay đi.
Đám người kia vừa đi, Hứa Tần Nhã đã quay đầu nhìn về phía ông Hứa, phàn
nàn với ông ta: “Ba thấy đó, bình thường cứ ra ngoài mà chẳng nói tiếng nào
như vậy, chẳng có chút phép tắc nào hết. Ngay cả lễ phục nó cũng không thử,
vốn con định lát nữa dành thời gian nói chuyện khuôn phép với nó”
“Đúng là không có phép tắc” Hứa Tần Hán nghe thế thì hùa theo chị mình,
dừng một chút giống như nghĩ được chuyện gì, nhìn về phía Hứa Tần Nhã nói:
“Chị, không bằng khi nào hết bận chuyện của Ngữ Dung thì tìm cho con bé đó
một trường học nội trú? Như thế cũng sẽ dễ quản lý hơn”