Nói chưa dứt lời, Hứa Tần Nhã vừa nghe không khỏi hừ lạnh một tiếng: “Việc
này chị còn chưa kịp nói với mọi người đây, đứa nhỏ này không có phép tắc đã
đành, thế mà còn có thói sĩ diện nói láo”
Ông Hứa nghe đến đây thì hàng lông mày cau lại, sau khi nghe Hứa Tần Nhã
thuật lại toàn bộ nội dung cuộc trò chuyện của bà ta với Tô Tái Tái, mặt cũng
trầm xuống.
“Được rồi, không ở thì không thấy, cũng bớt việc” Ông Hứa bỗng nhiên lại liếc
nhìn con gái nói: “Thật ra nó không có mặt, thậm chí bỏ lỡ buổi tiệc cũng tốt.
Hôm nay là ngày lành của Ngữ Dung, nó có thể khiến cho Ngữ Dung cảm thấy
khó chịu”
Hứa Tần Hán ở một bên gật đầu: “Chị, ba nói đúng đó. Không ở thì không ở
thôi”
Ý kiến này không hẹn mà lại trùng với suy nghĩ trước đó của Hứa Tần Nhã, vẻ
mặt bà ta cũng hòa hoãn hơn, ngay lúc đang định nói gì đó thì giọng nói của
Bạch Ngữ Dung phát ra từ trên lầu…
“Ông ngoại, cậu, mọi người tới rồi”
Vốn dĩ đang nhắc đến Tô Tái Tái, nét mặt ba người không mấy vui vẻ. nhưng
khi nghe thấy giọng nói của Bạch Ngữ Dung thì lập tức trở nên rạng rỡ hơn rất
nhiều.
Bọn họ lần lượt ngẩng đầu nhìn cô ta, thấy Bạch Ngữ Dung đang xuống lầu
cùng Đồng Nhược Thiến, vẫy tay vô cùng thân thiết.
“Ngữ Dung mau lại đây, để ông ngoại gặp con một chút”
Dáng vẻ thân thiết như thế, không khác gì con cháu ruột thịt cả.
Một bên khác, Tô Tái Tái nhìn những tên côn đồ vừa gặp ở khoảng thời gian
trước, ôn tồn mở miệng: “Xin chào, tôi lại tới rồi”
“???”
Cô còn dám tới?!
Lần trước chính cô là con nhóc đánh anh Tiền nhà bọn họ một trận rồi bỏ
chạy, lần này lại tự đến tận cửa rồi!
Các anh em sao thế, xông lên đi chứ!
Đương nhiên đây chỉ là giả tưởng của một số tên côn đồ.
Trên thực tế,Tô Tái Tái không chỉ đến đây một cách công khai mà còn rất lịch
sự đợi bọn họ đi báo với anh Tiền, nói cô muốn gặp anh ta.
Điều khó hiểu nhất là anh Tiền thực sự đồng ý gặp cô gái này?!
… Thế giới của đại ca, bọn họ không thể hiểu được.
Tên côn đồ cắc ké dắt Tô Tái Tái đi gặp Tiền Nguyên Nguyên lần thứ hai, vừa đi
vào trong vừa sờ ót mình.
Nhìn anh ta như có vấn đề nan giải gì đó của thế giới không giải quyết được.
Tô Tái Tái thì ngược lại, trên đường đi cô rất thản nhiên, nhanh nhẹ đi theo sau
lưng bọn côn đồ, vẫn có thời gian để quan sát xung quanh.
Bộ dáng kia không giống như là chuẩn bị đi đánh quyền anh bất hợp pháp,
mà giống như là đi dạo trong công viên hơn.
Đừng nói cô gái nhỏ, ở chỗ này của bọn họ, cho dù có là đàn ông thì lần đầu
tiên tới đây trong lòng cũng có chút sợ hãi?
Như thế nào mà trên mặt con nhóc này lại không hề thấy chút sợ sệt nào thế?
Một đám đàn ông đứng tụm thành tốp năm tốp ba trên con đường Tô Tái Tái
phải đi, quan sát cô từ xa, rất hiếu kỳ.
Đương nhiên bọn họ tuyệt đối không phải vì nghe cô gái từng đánh anh Tiền
trước đó lại ghé thăm cho nên mới đứng ở đây. Chỉ là. đúng lúc đi ngang qua?
Tóm lại, Tô Tái Tái đi vào phòng nghỉ của Tiền Nguyên Nguyên trong cái nhìn
chăm chú của mọi người.
Đến khi cửa đóng lại mới có thể cắt ngang những ánh mắt kia.
“Ồ? Phong cách trang trí ở đây của anh đổi rồi à?” Tô Tái Tái nhìn hai bên
phòng nghỉ một chút, sau khi gật đầu tán thưởng còn nói: “Lần này trông đẹp
hơn lần trước”
“” Tại sao lại thay đổi phong cách trang trí chẳng lẽ trong lòng cô không biết
sao?!
Tiền Nguyên Nguyên không nói gì, tức giận ngồi ở trên ghế sa lon nhíu mày
nhìn Tô Tái Tái.
Anh ta không dám làm ngơ cô như lần trước, ánh mắt đầy cảnh giác mở
miệng: “Cô lại tới đây làm gì?”
“Chú của anh kêu tôi tới” Tô Tái Tái cho dù tính tình có tốt mấy cũng tức giận
trả lời: “Nghe nói anh xém chút đi đánh nhau với người ta, ông ấy đã tính tới
việc cậu có thể bị đánh chết nên gọi tôi tới”
“. Đến giúp đỡ?” Tiền Nguyên Nguyên híp mắt nhìn Tô Tái Tái một lúc lâu, nhớ
tới tài nghệ trước đó của cô thì mở miệng hỏi.
“Chính xác mà nói” Tô Tái Tái chăm chú nghĩ ngợi rồi gật đầu: “. Là tới cứu
anh một mạng”
“?” Tiền Nguyên Nguyên không hiểu.
Đây không phải cùng một câu trả lời à? Khác biệt chỗ nào vậy?
“Đương nhiên là có khác rồi” Tô Tái Tái nhìn thấu suy nghĩ của Tiền Nguyên
Nguyên, cô mỉm cười tủm tỉm giơ một ngón tay lên lắc lắc.
“Khác biệt chính là”
“Cậu bị người ngoài đánh là bỏ mạng, nhưng bị tôi đánh” Tay Tô Tái Tái khẽ
thủ thế, tiếng khóa cửa “cạch” vang lên sau lưng đã khóa bên trong lại.
Khóe mắt Tiền Nguyên Nguyên giật một cái, đột nhiên cảm thấy tay chân của
mình mới lành chưa được bao lâu .. Lại có cảm giác đau đớn râm ran.
Anh ta mím chặt môi trừng mắt nhìn Tô Tái Tái, chỉ thấy cô cười tủm tỉm tiếp
tục nói.
.. “Chỉ là tạm thời hoạt động bất tiện mà thôi” “” Đệt mợ nó.
“Yên tâm, tôi nhận tiền rồi. Rất có chừng mực” Tô Tái Tái nhìn thấy khuôn mặt
Tiền Nguyên Nguyên căng cứng lại bổ sung thêm một câu.
.. Tôi còn phải khen cô phục vụ chu đáo, khéo léo, hiểu lòng người à?!
Tiền Nguyên Nguyên cho rằng người nhà của anh ta nhất định đã cảm thấy
tuyệt đường hương hỏa của nhà họ Tiền chưa đủ nhanh mà.
Ngay khi Tô Tái Tái đang cố gắng “trợ giúp” độc đinh của nhà họ Tiền, buổi tiệc
ở nhà họ Bạch đã bắt đầu.
Đến tham dự buổi tiệc đều là những người có tiếng ở thành phố
C. Có thể nói, bữa tiệc của nhà họ Bạch quy tụ hầu hết những người đứng đầu
thành phố C.
Bạch Văn Liên và Hứa Tần Nhã cười nhẹ nhàng, chỉ cảm thấy nở mày nở mặt
hết sức.
Bởi vì tạm thời bà nội Bạch còn đang tĩnh dưỡng ở bệnh viện, cho nên ông Hứa
cũng tạm thay bà ấy đảm đương thân phận của trưởng bối, cùng Hứa Tần Hán
giúp đỡ đón tiếp mọi người.
Còn về phần nhà họ Trình, họ đã đến rất sớm, giờ phút này Bạch Ngữ Dung
đứng chung một chỗ với Trình Ngạn Xương, ai lại không nói Kim Đồng Ngọc
Nữ do tạo hóa tạo ra?
Những vị khách tới chúc mừng ngày hôm nay đều biết rất rõ chủ đề của buổi
tiệc là gì, ngoại trừ chúc mừng Bạch Ngữ Dung thi đậu đại học Đế Đô, cũng là
lễ đính hôn giữa nhà họ Trình và nhà họ Bạch.
Đương nhiên là cũng có bổ sung thêm một vấn đề phụ. Chính là giới thiệu vị
thiên kim thật mới tìm về được – Tô Tái Tái với người ngoài.
Chỉ là. Tại sao lâu như thế còn không thấy người đâu?
Trên mặt các vị quan khách đang mỉm cười, trò chuyện vui vẻ, nhưng thỉnh
thoảng họ lại ngầm quan sát xung quanh, rất tò mò đối với cô thiên kim thật
đến từ nông thôn kia.
Nhất là nhóm các cô thiên kim danh viện tuổi tác gần bằng nhau, họ cũng đã
sớm tụ tập một chỗ, tìm được vị trí không nói, thậm chí còn chuẩn bị xong
những lời đùa cợt.
“Không phải bảo hôm nay sẽ được gặp sao? Sao đến bây giờ còn chưa xuất
hiện nữa?” Một cô gái hơi không kiên nhẫn, dừng một chút lại mở miệng, giọng
điệu mỉa mai: “Đừng bảo phải đợi mời mọc hết nước hết cái mới xuất hiện
nhé?”
Lời này vừa thốt ra đễ khiến ho những cô thiên kim khác che miệng cười khẽ.
“Nói không chừng người ta nghĩ như vậy thật” Một cô thiên kim khác ở một
bên nói chen vào: “Đoán chừng. Còn muốn chiếm lấy danh tiếng của Ngữ
Dung nữa”