Ôn Thiển đi ra phòng khách, Cố Nhiên vẫn đang đứng bên cửa sổ sân thượng,
lơ đãng nhìn ra ngoài.
Ôn Thiển hít một hơi thật sâu, nhanh chân đến bên cạnh anh, hỏi.
“Anh và Trương Đóa Đóa đó quen nhau bao lâu rồi?”
Cố Nhiên sững người một lúc, trả lời: “Hai năm”
“Vậy hai người hẹn hò được bao lâu rồi?”
Cố Nhiên sờ sờ cổ, ngại ngùng cười.
“Vẫn chưa hẹn hò, trước giờ toàn là tôi theo đuổi cô ấy. Nhưng cô ấy cũng
không từ chối. Nửa tháng trước cô ấy nói với tôi, đợi chúng ta gặp lại nhau, cô
ấy sẽ đồng ý làm bạn gái tôi”
Hiểu rồi, anh ta chính là một đại gia ngốc.
Ôn Thiển nhìn mái tóc của Cố Nhiên, cảm thấy nó xanh mơn mởn.
“Theo đuổi hai năm, anh có từng tặng cô ta món quà nào không?”
Cố Nhiên nghe Ôn Thiển hỏi vậy, hơi nhíu mày.
Anh tuy đầu óc không được lanh lợi cho lắm, nhưng cũng nghe ra được những
câu hỏi này của Ôn Thiển có chút kỳ lạ.
Cố Nhiên: “Có tung tích của cô ấy rồi sao?! Cô tìm thấy cô ấy rồi?!”
Ôn Thiển: “Anh trả lời câu hỏi của tôi trước đi, theo đuổi hai năm, anh đã tiêu
bao nhiêu tiền cho cô ta rồi?”
Cố Nhiên có chút không muốn nói, “Cũng không bao nhiêu, cô hỏi mấy cái này
làm gì?”
“Cũng không làm gì, chỉ muốn xem anh bị lừa thảm đến mức nào thôi” Ôn
Thiển độc miệng nói.
“Có một tin tốt và một tin xấu, tin tốt là tôi đúng là đã tìm thấy cô ta rồi, người
không sao cả. Tin xấu là, theo thông tin đáng tin cậy, cô ta có bạn trai, hơn
nữa hai người họ bây giờ vẫn đang yên ổn ở bên nhau, ngọt ngào thắm thiết”
Cố Nhiên cứng đờ người, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Ôn Nhượng đứng bên cạnh nghe, muốn an ủi lại không biết mở miệng từ đâu,
chỉ có thể nghe em gái mình tiếp tục tuôn ra những lời độc địa.
“Nếu tôi đoán không sai, cô ta vẫn luôn liên lạc với anh là để moi tiền của anh,
xem anh như cây ATM. Tuy lời này khó nghe, nhưng bây giờ anh phải đối mặt
với thực tế”
Cố Nhiên có chút tức giận vì xấu hổ, “Sao cô biết người cô tìm được là cô ấy?
Thông tin nhận được chắc chắn là thật sao?”
“Hỏi hay lắm!” Ôn Thiển cười, “Cho nên tôi đã hẹn giờ, tám giờ tối đến căn cứ
Tân Thành, đích thân đi gặp cái cô tên Trương Đóa Đóa này”
Tâm trạng Cố Nhiên phức tạp, đau buồn, phẫn nộ, may mắn và các cảm xúc
khác đan xen vào nhau, khiến anh nghiến chặt răng, nắm chặt hai tay.
Ôn Thiển không có lý do gì để lừa anh, cũng sẽ không lừa anh.
Nhưng bảo anh lập tức thừa nhận mình đã làm một thằng ngốc suốt hai năm,
anh lại không cam tâm.
Ôn Thiển nhìn đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận của anh, thở dài một tiếng.
“Cho anh mấy tiếng để tiêu hóa chuyện này, chúng ta sáu giờ chiều xuất phát
đến căn cứ Tân Thành.
Nể tình bạn bè, tôi chỉ cho anh mấy câu. Tối gặp người ta, đừng để lộ ra một
chút lưu luyến hay đau buồn nào.
Mạt thế một tháng, tôi không tin có ai sống tốt hơn chúng ta.
Cho nên hãy lấy ra khí thế lúc anh ra chiến trường giếc zombie, để cho cô ta
biết cô ta đã chọn sai người! Còn nữa, Cố Nhiên của bây giờ đã không phải là
người mà cô ta có thể với tới được nữa, hiểu chưa?
Không có khó khăn nào là không thể vượt qua, anh xứng đáng với người tốt
hơn”
Ôn Thiển nói hết những gì cần nói, vỗ vỗ vai anh, rồi quay người về phòng.
Ôn Nhượng đưa một hộp thuốc cho Cố Nhiên.
“Em gái tôi thẳng tính, nhưng những gì nó nói cũng không sai. Anh em, con
đường sau này còn dài, vì một người như vậy mà ủ rũ, không đáng”
Anh nói xong cũng đi, tiện thể còn mang theo Cố Vãn Vãn vừa chạy ra khỏi
phòng muốn tìm anh trai chơi.
xuyen-mat-the/chuong-41-dau-cua-anh-ta-that-xanhhtml]
Cố Nhiên ngồi trên sân thượng, im lặng hút hết một hộp thuốc.
Bữa trưa cũng không ăn, một mình về phòng đối mặt với hiện thực.
Một giờ chiều, một chiếc trực thăng bay đến từ xa. Giống như lần trước thông
báo mọi người đi nhận vật tư, lần này cũng dùng cách tương tự để ban hành
chỉ thị mới.
“Để đảm bảo an toàn và đời sống cho cư dân, căn cứ chính thức Tân Thành đã
được thành lập. Yêu cầu cư dân trong vòng một giờ mang theo hành lý cá
nhân, tập trung tại cổng khu dân cư của mình, lúc đó sẽ có nhân viên thống kê
số lượng người, sắp xếp đến căn cứ. Trong vòng một giờ, nhân viên sẽ tiến
hành dọn dẹp zombie trước, yêu cầu cư dân không rời khỏi nhà, đóng chặt cửa
ra vào và cửa sổ, để tránh bị thương oan”
Tin tức này vừa được đưa ra, khiến lòng nhiều người lập tức nguội đi một nửa.
Ý gì đây? Bảo họ rời khỏi nhà của mình, đến cái căn cứ gì đó?
Chẳng lẽ sau này còn có lũ lụt nữa sao? Lũ zombie kia cũng không xử lý hết
được à?
Rất nhiều người cứ nghĩ rằng, mưa bão kết thúc thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn.
Nhưng bây giờ, họ lại hoảng loạn.
Tuyền Lê
Mọi người đều không muốn đi, dù là tổ vàng tổ bạc cũng không bằng cái ổ
chó của nhà mình.
Nhưng họ lại không thể không đi, vì trong nhà không có gì ăn, họ cũng không
dám nghĩ sau này sẽ còn xảy ra chuyện gì.
Thế là, các hộ gia đình nghe tiếng súng máy quét bên ngoài, vội vàng bắt
đầu thu dọn hành lý.
Gia đình Ôn Thiển chắc chắn sẽ không đi, mọi người rảnh rỗi không có gì làm,
liền ghé vào bậu cửa sổ xem náo nhiệt.
Sau nhiều ngày, đây là lần thứ hai dọn dẹp zombie toàn diện.
Nhưng xét về hiệu quả, lần này lại không hề thuận lợi như lần trước.
Ôn Thiển cầm ống nhòm quan sát một lúc, nghe thấy giọng của Cố Nhiên từ
phía sau.
“Zombie biến dị rồi”
Ôn Thiển kinh ngạc quay đầu lại, còn tưởng anh sẽ trốn trong phòng đến tối
mới ra.
Cố Nhiên cũng cầm ống nhòm, vừa nhìn tình hình bên dưới vừa nói.
“Zombie trước đây, nếu bị đạn bắn trúng người, tuy không gây chết người,
nhưng hành động cũng sẽ vì thế mà chậm lại một chút. Nhưng bây giờ thì
hoàn toàn không chút tổn hại nào đến nó”
Anh vừa nhìn thấy đầu gối của hai con zombie đều trúng đạn, nhưng hành
động chỉ chậm lại hai giây, rồi lập tức trở lại như cũ.
Ôn Thiển gật đầu đồng ý với quan điểm của anh.
“Đúng vậy, đây mới chỉ là giai đoạn biến dị đầu tiên thôi. Sức tấn công của
zombie mạnh hơn, sức phòng ngự cũng tăng lên, ngoài việc bắn nát đầu ra
thì không còn cách nào khác”
Mấy ngày nay, Ôn Thiển đã bán đi một nửa số sản phẩm do mấy nhà máy
trong không gian sản xuất ra, đã tích cóp được hơn ba mươi nghìn tiền trong
hệ thống.
Cô đổi lấy hai khẩu súng, số còn lại đều đổi thành đạn, còn có ba chiếc áo
chống đạn, sau đó phân cho Cố Nhiên và Ôn Nhượng.
Hai người nhìn thấy, đều trợn tròn mắt.
Cố Nhiên: “Cô, cô lấy ở đâu ra vậy?”
“Báu vật gia truyền, trước giờ không lấy ra thôi” Ôn Thiển thuận miệng bịa
chuyện, “Anh tôi chưa từng đụng vào thứ này, anh dạy anh ấy cách sử dụng
trước đi, vừa hay bây giờ bên ngoài toàn là tiếng súng, hai người làm nóng tay
đi”
Cố Nhiên vốn đang bực bội trong lòng, cuối cùng cũng tìm được việc để phân
tán sự chú ý, lập tức trở nên vô cùng tích cực, kéo Ôn Nhượng đi luyện bắn.
Ôn Nhượng lần đầu tiên cầm súng, trong lòng ít nhiều có chút e dè. Anh không
ngờ mình miệt mài kinh sử mười mấy năm, cuối cùng vẫn phải đi theo con
đường bỏ văn theo võ gian khổ này.
Một giờ nhanh chóng trôi qua, cổng khu dân cư đã tập trung mấy trăm người.
Ôn Thiển ước tính, đó là một nửa số dân ban đầu của khu họ, đã được coi là
một khu có tỷ lệ sống sót rất cao rồi.
Vì nước lũ vẫn chưa rút, nên nhân viên chỉ có thể dùng thuyền cứu sinh và các
phương tiện khác, vận chuyển cư dân từng chuyến một.
Họ đưa cư dân đến Hắc Sơn trước, tập trung cùng với người của các khu khác,
sau đó chờ người từ căn cứ đến đón.
Gia đình ba người của Trương Dương ở dưới lầu nhà Ôn Thiển cũng đã xuất
phát đến căn cứ, họ vốn không muốn rời đi, nhưng trong nhà thực sự không
còn gì ăn, chỉ còn lại mấy chục cân gạo, mỗi ngày ngay cả một miếng rau cũng
không có.
Họ nghĩ đến căn cứ thức ăn sẽ tốt hơn một chút, hơn nữa ở căn cứ còn có
người quen, lúc quan trọng có thể đi cửa sau, vì vậy mới không cam lòng mà
đi.