Ôn Nhượng ở nhà luyện súng cả buổi chiều, đến sáu giờ tối, thời tiết không
còn nắng gắt nữa, mấy người mặc áo chống đạn vào, xuất phát đến căn cứ.
Trên đường đi, Cố Nhiên không nói một lời, khuôn mặt vốn đã ít biểu cảm, bây
giờ trông càng đáng sợ hơn.
Anh đứng trên xuồng tấn công, tay cầm một khẩu súng, toàn thân sát khí.
Khẩu súng lục mà Ôn Thiển đổi cho anh và Ôn Nhượng là loại băng đạn hai
hàng, dung lượng băng đạn có 34 viên, tốc độ bắn rất nhanh, sức xuyên thấu
mạnh, tầm bắn hiệu quả có thể đạt 100-150 mét, có thể chọn chế độ bắn tự
động hoàn toàn hoặc bắn từng viên.
Lúc này Ôn Nhượng đã thành thạo hơn, cảm thấy thứ này đơn giản và nhẹ
nhàng hơn cung nỏ nhiều, thấy zombie là giơ tay bắn một phát, sướng không
thể tả!
Chỉ là thời tiết quá nóng, xác chết trôi nổi trên mặt nước quá nhiều, ngay cả
cơ thể của những con zombie cũng bắt đầu thối rữa, nên nhìn vào, trông rất
kinh tởm.
Ba người Ôn Thiển đều đeo khẩu trang và kính bảo hộ, cứ thế một đường
giếc đến vị trí căn cứ, họ tình cờ gặp lại những người hàng xóm khác trong
khu.
Cách căn cứ một cây số có một hàng rào cách ly được dựng lên, bên trong
hàng rào tạm thời an toàn, không ít cư dân chưa vào căn cứ đều đang đợi ở
đây.
Ôn Thiển cứ nghĩ người trong khu xuất phát sớm như vậy, chắc chắn đã đến
đây từ lâu rồi.
Không ngờ hôm nay người đến căn cứ quá đông, hoàn toàn không sắp xếp xuể,
nên họ đã phải đợi ở Hắc Sơn mấy tiếng đồng hồ, mới được đưa qua đây.
Những người hàng xóm nhìn thấy bóng dáng của anh em Ôn Thiển, đều không
khỏi sững sờ.
Một tháng, mưa bão kéo dài suốt một tháng. Dù họ có miễn cưỡng sống sót,
nhưng ai mà không gầy đi một vòng vì đói?
Nhưng nhìn trạng thái của hai anh em kia, lại chẳng khác gì trước đây! Thậm
chí vóc dáng trông còn khỏe khoắn hơn một chút!
Người nhà họ Ôn hoàn toàn không trải qua cơn đói, họ có đủ thức ăn, nhưng lại
ích kỷ! Không chịu chia cho mọi người!
Mọi người nghĩ đến đây, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, từng người một bắt đầu
châm chọc mỉa mai.
“Yo, ai đây? Sao trông quen thế nhỉ?”
“Ối chà, đây không phải là nữ chiến thần trong truyền thuyết sao?”
“Hừ, tôi còn tưởng lợi hại thế nào, cuối cùng chẳng phải cũng giống chúng ta,
đều phải đến căn cứ để tị nạn!”
“Thôi đừng nói vậy, chúng ta không giống cô ta đâu, không ích kỷ độc ác như
cô ta!”
“Đúng vậy, giếc zombie thì thôi đi, ngay cả hàng xóm của mình cũng ra tay
được, cô ta chính là một kẻ giếc người!”
“Đúng thế! Kẻ giếc người! Mau đến đây! Bắt cô ta lại!”
Ôn Thiển từ xa đã nghe thấy tiếng gào thét bất lực của họ, lạnh lùng nhìn qua,
những người đó tuy sợ đến tim đập loạn xạ, nhưng vẫn cậy mình đang ở căn
cứ chính thức, cố gắng tỏ ra can đảm hướng cô gào thét.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Mày còn có thể giếc chúng tao được chắc?”
“Đúng thế! Mày tưởng đây là đâu? Để cho mày làm càn à?”
Cư dân của các khu khác không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng trước đây
cũng đã từng xem video Ôn Thiển giếc zombie trên mạng. Nên lúc này đều
đổ dồn mắt về đây xem náo nhiệt.
Trương Tử Dương thấy Ôn Thiển bị mọi người công kích, giả nhân giả nghĩa nói
đỡ.
“Mọi người bình tĩnh một chút, sau khi đến căn cứ vẫn là hàng xóm, người nhà
chúng ta đừng gây mâu thuẫn!”
Anh ta vừa mở miệng, mấy người đàn ông đứng sau lưng anh ta càng hăng
hơn.
“Người nhà cái gì? Chỉ có anh với cô ta là người nhà thôi chứ?”
“Đúng thế! Thằng họ Trương mày nói thật đi, con Ôn Thiển này cả tháng không
bị đói, có phải là có nhà chúng mày ở sau lưng cứu trợ không?”
“Nghe nói nhà chúng mày có cả trăm cân gạo, cho cô ta bao nhiêu rồi?”
“Chắc chắn không phải cho không nhỉ? Lẽ nào là lấy thân báo đáp?”
Mấy người nói năng không kiêng nể, càng nói càng quá đáng, trắng trợn pha
trò dâm ô.
Ánh mắt của họ ngang nhiên đảo qua người Ôn Thiển, ánh mắt cũng ngày
càng tham lam.
“Chỉ cần cho đồ ăn là được à?”
“Vậy ra giá đi, một đêm mấy cân gạo?”
“Trên tay chúng tao cũng còn chút hàng tồn, mày kêu to một chút, có thể xem
xét cho thêm”
xuyen-mat-the/chuong-42-tan-sat-truoc-cong-can-cuhtml]
Những lời lẽ bẩn thỉu cứ thế tuôn ra từ miệng họ, khiến một số người xem cũng
không khỏi nhíu chặt mày.
Ôn Nhượng và Cố Nhiên nghe những lời này làm sao có thể nhịn được? Lập tức
bước về phía những người đó.
Nhưng người hành động nhanh hơn họ, là Ôn Thiển.
Một bóng người nhanh chóng lướt qua trước mắt, mọi người còn chưa kịp
phản ứng, Ôn Thiển đã đứng trước mặt mấy người đàn ông.
Tay phải cô túm lấy tóc của một tên, níu đầu hắn rồi dùng đầu gối thúc mạnh
một cái! Sống mũi của gã đàn ông lập tức gãy nát, mặt mày bê bết máu, đầu
óc choáng váng, sắp mất đi ý thức.
Đám đông xem hít một hơi lạnh, không ngờ Ôn Thiển lại ra tay trực tiếp.
Và giây tiếp theo, một chuyện khiến họ càng không ngờ tới đã xảy ra! Ôn Thiển
lại trực tiếp bẻ gãy cổ của tên đó!
Đầu của gã đàn ông vẹo đi một góc không thể tin nổi rồi ngã xuống đất, dọa
cho ba người đàn ông còn lại đầu óc trống rỗng.
Đợi đến khi họ nhận ra Ôn Thiển đã giếc người, đều cảm thấy con mụ khốn
này điên thật rồi! Thế là cả đám xông lên, muốn hợp sức khống chế cô.
Ôn Thiển lạnh lùng nhìn ba tên phế vật hợp lại, một cước đá nát “trứng” của
một tên, tiện thể đá bay cả người hắn ra ngoài!
Hai người còn lại, lần lượt từ phía trước và sau đồng thời tấn công cô.
Một người tấn công từ phía sau, siết cổ cô định bóp chết.
Một người ra tay từ phía trước, tay cầm một con dao găm định đâm chết
cô.
Ôn Thiển một tay túm lấy một cánh tay của người đàn ông phía sau, một đòn
vật qua vai quật ngã hắn xuống đất! Sau đó, cô đoạt lấy con dao găm trong
tay kẻ khiêu khích cuối cùng, một gối quỳ xuống, con dao trong tay đâm
thẳng vào cổ họng của gã đàn ông đang nằm trên đất!
Giải quyết xong tên này, cô lại nhìn về phía chủ nhân của con dao.
Đối phương đã nhận ra mình hoàn toàn không phải là đối thủ của cô, liền quay
người bỏ chạy vào đám đông.
“Cứu mạng! Giếc người!”
Hắn vừa chạy vừa la, sợ đến mức quần đã ướt một mảng.
Nhưng hắn mới chạy được hai mét, cả cái đầu đã bay ra ngoài, tư thế đang
chạy dừng lại một giây, rồi cũng đổ sầm xuống đất.
Ôn Thiển rút thanh Đường đao mang theo bên người ra, chém bay đầu hắn.
Chỉ trong vài chục giây, Ôn Thiển đã liên tiếp giếc ba người, làm một người
trọng thương.
Hiện trường tiếng la hét không ngớt, rất nhanh đã thu hút sự chú ý của nhân
viên.
Ôn Thiển đứng tại chỗ, bị hai người đàn ông mặc đồ chiến đấu dùng súng uy
hiếp.
“Bỏ vũ khí xuống! Trong căn cứ không được đánh nhau, càng không được
giếc người! Cô đã vi phạm điều khoản của căn cứ, phải chịu hình phạt!”
Họ vừa dứt lời, cơ thể liền đột nhiên cứng đờ.
Bởi vì Ôn Nhượng và Cố Nhiên, đã dí súng vào thái dương của họ.
Không ai ngờ được nhóm người của Ôn Thiển lại có súng, Ôn Thiển tháo kính
bảo hộ ra lau vết máu, sau đó đeo lại, nhìn hai thành viên căn cứ đang sững
sờ.
Cô cười cười, nói.
Tuyền Lê
“Quy tắc của căn cứ các người không liên quan đến tôi, ba tiếng đếm bỏ
súng xuống, nếu không tôi không ngại cho các người biết súng của ai
nhanh hơn đâu”
“Không thể nào! Đừng tưởng cô giếc người ở đây mà còn có thể sống sót rời
đi!”
Ôn Thiển: “3!”
“Đoàng!”
Một tiếng súng vang lên từ họng súng của Cố Nhiên, thành viên căn cứ
đứng trước mặt anh ngã xuống.
Trong nháy mắt, Ôn Thiển nhận lấy khẩu súng trong tay anh, cùng với Ôn
Nhượng nhắm vào người còn lại.
Người đó không ngờ họ sẽ ra tay trước, nhìn đồng đội đã ngã xuống, quát:
“Các người dám tấn công lén?!”
“Là anh ta ra tay trước” Ôn Thiển giơ khẩu súng trên tay mình lên, “Chốt an
toàn đã mở, anh ta không chết, thì tôi phải chết”
Nếu vừa rồi Cố Nhiên không nổ súng, thì bây giờ, người chết dưới họng
súng sẽ là cô.