Sau màn va chạm hôm trước, suốt cả ngày hôm đó giữa hai người luôn tồn tại
một bầu không khí ngượng ngùng khó tả.
Mỗi lần Tô Niệm Niệm nhìn thấy anh đều chủ động quay đi chỗ khác, chỉ sợ vô
tình chạm phải ánh mắt của đối phương. Chỉ cần đối diện nhau thôi cũng đủ
khiến cô xấu hổ đến mức muốn độn thổ.
Bởi vì Lạc Thừa vừa cưới xong đã lập tức nhận nhiệm vụ rời đi, nên tục lệ “ba
ngày về thăm nhà ngoại” đành phải trì hoãn hết lần này đến lần khác.
Giờ anh đã hoàn thành nhiệm vụ trở về, hôm nay hai người xách theo quà cáp,
cùng nhau lên đường về nhà mẹ đẻ.
Dù thế nào đi nữa, nếu còn muốn duy trì cuộc hôn nhân này thì bề ngoài vẫn
phải diễn cho tròn vai.
Nhà của nguyên chủ ở thôn Hướng Dương, vùng ngoại ô thành phố. Trong nhà
ngoài bố mẹ ra còn có một chị gái và một em trai. Chị gái đã sớm lấy chồng,
cậu em trai năm nay mười sáu tuổi, không chịu học hành đàng hoàng mà lại
trở thành một thằng đầu gấu trong làng. Nguyên chủ là con thứ hai, còn nữ
chính trong truyện – Lạc Uyển Uyển – trước khi được cho đi thì xếp thứ ba.
Nhờ có ký ức của nguyên chủ, Tô Niệm Niệm đối với gia đình này thực sự
không có mấy thiện cảm. Trong truyện, việc nguyên chủ trượt dài trên con
đường phạm tội có liên quan mật thiết đến sự xúi giục của nhà họ Tô. Thế
nhưng đến cuối cùng, cả nhà lại phủi sạch trách nhiệm, đẩy hết lỗi lầm lên đầu
nguyên chủ, biến cô thành kẻ thế mạng đáng thương.
Một gia đình như vậy, không hề khiến người ta cảm nhận được dù chỉ một chút
hơi ấm hay tình thân.
Trên đường về làng, vì mải suy nghĩ, Tô Niệm Niệm không để ý ánh mắt Lạc
Thừa nhìn cô mang theo vài phần nghi hoặc.
Là “gà đất bay lên cành cao”, vận may của cô khiến cả thôn Hướng Dương
không ai là không ghen tị. Vừa bước vào làng, đã có người nhiệt tình tiến tới
chào hỏi.
Đối mặt với sự thân thiện ấy, cô đều lễ phép đáp lại từng người.
Nhà họ Tô nằm ở cuối phía bắc thôn. Vừa chào hỏi bà con xung quanh, cô vừa
dựa theo ký ức mà đi về hướng nhà mình.
Lạc Thừa lặng lẽ đi phía sau, từ đầu đến cuối không nói một lời. Biết trong
lòng anh chắc chắn có cả vạn điều không cam tâm, Tô Niệm Niệm cũng chẳng
dại gì đem nhiệt tình của mình đi dán vào sự lạnh nhạt của anh.
Lúc này, Vương Mỹ Hà đang ở trong sân cho gà ăn. Nghe thấy động tĩnh trước
cổng, bà tò mò ngẩng đầu nhìn ra, liền thấy cô con gái thứ hai dẫn theo con rể,
ngốc nghếch đi lướt ngang qua cửa nhà rồi tiếp tục đi thẳng. Bà vội vàng ném
cái nia xuống, đuổi theo.
“Niệm Niệm, con đi đâu đấy? Làm người thành phố được mấy hôm mà đến nhà
mình cũng không tìm ra à?”
Tô Niệm Niệm đã đi hơn một mét, nghe tiếng gọi liền quay đầu lại. Khi nhìn rõ
người đứng trước mặt là ai, tim cô bất giác khẽ thót lên. Đầu óc linh hoạt, cô
lập tức biện giải:
“Con tưởng mẹ không ở nhà, nên định sang nhà dì Hai xem mẹ có ở bên đó
không”
Nhà trong làng trông cái nào cũng na ná nhau, dù có ký ức của nguyên chủ thì
nhầm lẫn cũng là chuyện dễ hiểu. Đây là lời giải thích hợp lý nhất mà cô có thể
nghĩ ra.
Trước mặt con rể, Vương Mỹ Hà cũng không tiện nói thêm, bà nở nụ cười nhìn
sang Lạc Thừa:
“Tiểu Lạc à, con đến thì cứ đến thôi, mua nhiều đồ thế này làm gì?”
Năm đó khi Lạc Uyển Uyển bị đem cho làm con nuôi, Lạc Thừa đã bảy tám
tuổi. Khi ấy anh đã thầm tự hỏi, rốt cuộc là người như thế nào mới có thể nhẫn
tâm bỏ rơi chính máu mủ ruột rà của mình.
Sau này, khi Lạc Uyển Uyển tìm được cha mẹ ruột và nhận họ hàng, lần đầu
tiên anh gặp nhà họ Tô đã chẳng có chút thiện cảm nào.
nien-dai/chuong-10-ve-tham-nha-ngoai-1.html]
Nhìn nụ cười giả tạo trên mặt Vương Mỹ Hà, anh chỉ khẽ gật đầu, không đáp
lời.
Vương Mỹ Hà dường như đã quen với vẻ lạnh nhạt của anh, vẫn giữ nguyên nụ
cười, đi phía trước dẫn đường cho hai người.
Đối với thái độ của Lạc Thừa, Tô Niệm Niệm hoàn toàn không thấy bất ngờ.
Nghĩ mà xem, với hình tượng một người anh trai cưng chiều em gái đến mức
vô điều kiện như anh, khi đối diện với những kẻ từng nhẫn tâm vứt bỏ em mình,
không hất mặt bỏ đi đã là nể tình lắm rồi.
Thôn Hướng Dương là một trong những thôn nghèo nổi tiếng của địa phương,
phần lớn các hộ dân vẫn còn ở nhà đất, mà nhà họ Tô cũng nằm trong diện đó.
Trong sân khá rộng, ngoài mấy luống rau theo mùa và một đống củi chất cao
ra, còn có một cái giếng nước mới đào.
Cái giếng này được xây bằng tiền sính lễ khi nguyên chủ lấy chồng. Tô Niệm
Niệm đứng sững ra nhìn nó, trong đầu bất giác hiện lên không ít tình tiết liên
quan đến chiếc giếng này trong truyện.
Thấy cô đi chậm chạp, lề mề không chịu vào nhà, Vương Mỹ Hà giơ tay định
véo cô một cái vào eo, nhưng lại bị Tô Niệm Niệm nhanh nhẹn né tránh.
“Con đã lấy chồng rồi, có chuyện gì thì nói bằng miệng được không, đừng có
động tay động chân” Cô khẽ nhíu mày, rõ ràng rất ghét việc người khác tùy
tiện chạm vào mình.
“Con nói cái gì đấy?!” Vương Mỹ Hà sững người, thầm nghĩ con nha đầu thối
này mới lên thành phố được mấy hôm mà cánh đã cứng rồi, đến véo cũng
không cho, chẳng lẽ muốn lên trời?
“Tao nuôi mày lớn chừng này, véo một cái thì sao chứ?”
Do quanh năm làm ruộng, tuy mới hơn bốn mươi tuổi nhưng Vương Mỹ Hà
trông già hơn tuổi thật rất nhiều, thân hình gầy gò, dường như chỉ cần gió thổi
mạnh một chút là có thể ngã.
Dù vậy, trong đôi mắt tam giác không lớn kia lại luôn ánh lên vẻ tinh ranh và
toan tính.
Dù sao bà ta cũng là mẹ của nguyên chủ, Tô Niệm Niệm chỉ có thể bất đắc dĩ
nói:
“Lạc Thừa còn đứng đây, con không cần thể diện à?”
“…” Vương Mỹ Hà lén liếc nhìn con rể, không dám tiếp tục đôi co nữa, vội vàng
đổi giọng:
“Vào nhà nhanh đi, đứng ngoài này nóng lắm”
Đang là giữa trưa, cha Tô là Tô Vĩnh Phúc và cậu em trai Tô Nguyên đều có
mặt ở nhà. Nghe thấy động tĩnh, hai người từ trong phòng đi ra, Tô Nguyên vừa
nhìn thấy chị liền cười tươi như hoa.
“Chị, sao giờ này chị mới về? Em nhớ chị chết đi được!”
“?” Trước sự nhiệt tình quá mức của cậu em trai “trên trời rơi xuống”, Tô Niệm
Niệm khẽ nhướn mày, suýt nữa thì không giữ được biểu cảm.
Để không phá vỡ hình tượng “chị gái cưng em”, cô nở nụ cười ôn hòa giải thích:
“Anh rể em vừa đi làm nhiệm vụ về nên hôm nay anh chị mới rảnh”