Nghe hai chữ “anh rể”, Lạc Thừa thoáng sững người, rõ ràng vẫn chưa quen với
cách xưng hô này.
Lúc này, ánh mắt Tô Niệm Niệm đã đặt trọn lên ba người thân trước mặt, hoàn
toàn không để ý tới phản ứng của anh.
Mà cho dù có để ý, cô cũng chẳng thấy ngại. Dù quan hệ vợ chồng giữa họ thế
nào thì trước mặt người ngoài vẫn phải tỏ ra hòa thuận.
May mà Lạc Thừa chỉ không quen trong chốc lát, sau đó cũng không lên tiếng
phản bác.
Mọi người vừa bước vào gian chính còn chưa kịp ngồi xuống, Vương Mỹ Hà đã
huých huých cậu con trai út, ra lệnh:
“Mau đi gọi chị cả mày về nấu cơm!”
Thái độ coi đó là lẽ đương nhiên khiến Tô Niệm Niệm không khỏi liếc nhìn
thêm một cái.
Chị cả nhà họ Tô tên là Tô Niệm Nam, tính tình hiền lành, hướng nội, đối với
việc trong nhà thì chịu thương chịu khó, cũng là một “chị gái cuồng em trai”
chính hiệu.
Dù đã lấy chồng, nhưng ngày nào cũng đều đặn chạy về nhà mẹ đẻ, mặc cho
chồng có than phiền thế nào cũng không ngăn nổi.
Đối mặt với những người thân của nguyên chủ, Tô Niệm Niệm chỉ có thể cẩn
thận từng li từng tí, sợ lộ ra sơ hở. Cũng may sự chú ý của họ gần như đều dồn
lên người Lạc Thừa, mà hỏi nhiều nhất vẫn là tình hình gần đây của nữ chính
Lạc Uyển Uyển.
Trò chuyện một lúc thì dần dần cạn đề tài, Vương Mỹ Hà đảo mắt một vòng,
mượn cớ nấu cơm để gọi Tô Niệm Niệm ra ngoài.
Hai người nối gót nhau bước vào bếp. Vừa vào trong, bà ta đã liếc quanh một
vòng rồi hạ giọng hỏi nhỏ:
“Việc mẹ dặn con thế nào rồi? Tiểu Lạc nói sao?”
“??” Tô Niệm Niệm chớp mắt, hoàn toàn không hiểu bà ta đang nói chuyện gì,
chỉ có thể thuận miệng đoán mò:
“Lạc Thừa mới về chưa lâu, con vẫn chưa nói với anh ấy”
Trong mắt Vương Mỹ Hà, chuyện của con trai là chuyện lớn hơn trời. Thấy Tô
Niệm Niệm trả lời qua loa như vậy, bà ta lập tức không vui:
“Đó là em ruột của con đấy, sao con chẳng để tâm chút nào vậy? Xin một công
việc thì đối với nhà họ Lạc bọn họ cũng chỉ là chuyện nhỏ, vậy mà đến chút
chuyện nhỏ này con cũng làm không xong, còn làm được cái gì nữa?”
Nghe đến đây, Tô Niệm Niệm cuối cùng cũng hiểu ra ý của bà ta, đồng thời nhớ
lại toàn bộ đầu đuôi sự việc.
Trước ngày nguyên chủ kết hôn, mẹ Tô từng yêu cầu sau khi cưới phải giúp Tô
Nguyên tìm một công việc chính thức trong thành phố. Nhưng nguyên chủ làm
gì có năng lực đó, chuyện này nếu muốn thành chỉ có thể nhờ Lạc Thừa ra tay.
Nhà họ Tô không hề biết cuộc hôn nhân này đến từ đâu, chỉ cho rằng Lạc Thừa
thật lòng thích con gái mình nên mới dám đưa ra hết yêu cầu vô lý này đến yêu
cầu khác.
Thực ra nguyên chủ vẫn còn chút tự biết mình. Cô ấy hiểu rõ Lạc Thừa chưa hề
có tình cảm với mình, càng không thể đáp ứng những yêu cầu từ gia đình nhà
vợ, vì vậy chuyện xin việc vẫn chưa từng mở miệng nhắc tới.
Ngay cả nguyên chủ còn không dám nói, thì Tô Niệm Niệm lại càng không đời
nào nói. Thế nên cô cúi đầu, giả vờ hối lỗi, quyết định ứng phó theo kiểu “Phật
hệ” — bà nói gì mặc bà, tai này lọt tai kia ra.
Thấy con gái lại im lặng như mọi khi, Vương Mỹ Hà tức đến hổn hển:
“Mày câm rồi à? Tao nói cho mày biết, nếu em mày không vào được thành phố
thì tao không để yên cho mày đâu!”
Đúng lúc này, trong sân vang lên tiếng động. Là Tô Nguyên dẫn chị cả Tô Niệm
Nam về.
nien-dai/chuong-11-ve-tham-nha-ngoai-2.html]
Là một “chị gái cuồng em” tiêu chuẩn, Tô Niệm Nam còn mang về hai cân
trứng gà, nói là để bồi bổ cho em trai.
Tô Niệm Niệm liếc nhìn Tô Nguyên nặng phải hơn chín chục ký, rồi lại nhìn
sang Tô Niệm Nam gầy gò vàng vọt, trong lòng không khỏi bội phục khả năng
“tẩy não” của vợ chồng nhà họ Tô — đúng là rất thành công.
Tô Niệm Nam thấy cô về chỉ gật đầu một cái, không nhiệt tình như những
người khác.
Theo ký ức, tuy nguyên chủ và chị cả đều là kiểu hy sinh vì em trai, nhưng
chẳng biết vì lý do gì, từ nhỏ đến lớn quan hệ giữa hai người luôn nhạt nhẽo.
Tô Niệm Niệm chỉ mỉm cười gật đầu, không để bụng thái độ của chị ta.
Bữa trưa là mì trụng nước, chan sốt trứng xào ớt xanh. Cả nhà ngồi quây quần
quanh bàn tròn, Tô Vĩnh Phúc giơ chén rượu lên trước:
“Nào, Lạc Thừa, hai ta làm một chén!”
Bình thường Lạc Thừa không hay uống rượu, nhưng trước lời mời của bố vợ,
anh vẫn rất lịch sự nâng chén.
Biết anh có chứng sợ phụ nữ, Tô Niệm Niệm không ngồi cạnh mà ngồi đối diện
anh, hai bên lần lượt là mẹ Tô và Tô Niệm Nam.
Tô Nguyên nhìn chai rượu trắng, liếm môi, cũng muốn uống một ngụm. Cậu
ta vừa cầm chai rượu định rót vào chén mình thì bị Vương Mỹ Hà vỗ một cái
vào tay.
“Con nít uống rượu cái gì?”
“Sao mẹ đánh con?” Tô Nguyên xoa xoa mu bàn tay đau rát, không hiểu vì
sao hôm nay mẹ lại không cho mình uống.
Bình thường bố uống rượu, cậu ta vẫn hay ké được vài ngụm, sao hôm nay lại
không được?
Người lớn lên trong nuông chiều rất dễ nổi loạn. Tô Nguyên tức tối, ngay trước
mặt mọi người cầm chai rượu đổ thẳng vào bát, tiếng “ọc ọc” vang lên khiến
Vương Mỹ Hà lập tức nổi giận. Bà ta vươn tay véo mạnh vào má cậu, vừa tức
vừa hận sắt không thành thép:
“Sao mày không biết nghe lời vậy hả? Mặt mũi nhà này đều bị mày làm mất
hết rồi!”
Thực ra suy nghĩ của bà ta rất đơn giản: nhà mình đang cầu Lạc Thừa giúp sắp
xếp công việc, Tô Nguyên trước mặt người ta đương nhiên phải biểu hiện cho
tốt.
Nhỏ tuổi đã bày đặt nghiện rượu thế này, ai thèm dốc lòng tìm việc cho mày?
Đáng tiếc, Tô Nguyên hoàn toàn không hiểu được nỗi khổ tâm ấy. Cậu ta trừng
mắt gào lên:
“Con chỉ muốn uống rượu thôi, sao lại mất mặt chứ?!”
Vì véo khá mạnh, gương mặt tròn trịa kia nhanh chóng đỏ bừng, thậm chí còn
hơi tím lại.
Tô Niệm Niệm đặt đũa xuống, lặng lẽ xem vở kịch gia đình này, nhất thời không
biết nên khuyên thế nào.
Cô lại nhìn sang biểu cảm của những người khác, nhưng vừa nhìn liền phát
hiện một điều kỳ lạ, người nhà họ Tô ai cũng là mặt tròn, vậy mà mình lại là
mặt trái xoan.
Theo ký ức, nữ chính trong truyện cũng là gương mặt tròn trịa, đáng yêu.
Sao chỉ riêng nguyên chủ lại là mặt trái xoan?
Nếu không phải đã nhớ rõ cốt truyện, Tô Niệm Niệm thật sự sẽ hoài nghi rằng
nguyên chủ căn bản không phải con ruột của nhà họ Tô.