Thật ra cô rất khó hiểu vì sao nguyên chủ đang sống yên ổn lại không chịu, lại
đi qua lại mập mờ với người sắp trở thành em rể của mình? Là vì yêu sinh hận,
muốn trả thù Lạc Thừa sao? Hơn nữa, người đàn ông này nhìn kiểu gì cũng là
dạng chẳng phải người tốt lành gì, trong thời đại thuần phác thế này thì đúng
là một kẻ dị hợm.
Nếu là cô, thà ngày nào cũng đấu trí đấu dũng với Lạc Thừa, còn hơn đi qua lại
với một tên đàn ông cặn bã như vậy.
Sở Từ thấy cô lúc thì nhíu mày, lúc lại mím môi, thái độ vô cùng lạnh nhạt,
không khỏi nghi ngờ rằng hồ ly tinh từng liếc mắt đưa tình với mình trong hôn
lễ có lẽ không phải là người phụ nữ trước mắt.
Hay là… đây là chiêu “lạt mềm buộc chặt”?
Nghĩ đến khả năng đó, anh ta nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Sao cô không nói gì
vậy?”
“Xin lỗi, tôi có thể nói thật một câu không?” Tô Niệm Niệm nghiêng đầu, ánh
mắt có chút ngây thơ nhưng lại lộ ra vẻ chân thành.
Đôi mắt long lanh như nước của cô khiến tim Sở Từ khẽ hụt mất một nhịp, thế
là anh ta không nghĩ nhiều mà hỏi ngay: “Cô muốn nói gì?”
Thấy anh ta thật sự ngốc nghếch hỏi như vậy, Tô Niệm Niệm suýt bật cười,
nhưng vẫn cố nhịn. Cô giả vờ lúng túng, hạ giọng nói nhỏ: “Để mà nói thì đúng
là so với chồng tôi, anh trông khá là bình thường. Nhưng anh yên tâm, lần sau
anh đến nhà chơi, tôi nhất định sẽ cố gắng nhớ kỹ anh”
“……” Sở Từ sững sờ nhìn cô, không nhịn được mà đưa tay ngoáy tai, có chút
không dám tin lại có người nói anh ta trông bình thường.
Từ nhỏ đến lớn, người theo đuổi anh ta chưa bao giờ thiếu, anh ta tuyệt đối
không cho rằng mình thua kém Lạc Thừa ở chỗ nào!
Sở Từ vừa định mở miệng phản bác, thì đúng lúc này, Lạc Uyển Uyển từ xa đi
về phía họ: “Hai người đang nói gì thế? Cho em tham gia với”
“Không có gì đâu, đồng chí Sở đang tự giới thiệu thôi. Chị còn phải vào bếp
phụ giúp, hai người cứ từ từ trò chuyện nhé” Tô Niệm Niệm đứng dậy, cô
chẳng muốn ở lại đây làm bóng đèn, nói xong liền nhanh như chớp chuồn đi.
Thấy cô rời đi, Lạc Uyển Uyển chớp chớp mắt, rồi bật cười khúc khích: “Chị gái
em… à không… chị dâu em da mặt mỏng lắm, gặp người lạ là hay ngại, anh
đừng để bụng nhé~”
“Hả?” Cô ta mà ngại à? Sở Từ không nhịn được hừ lạnh một tiếng trong lòng,
nghĩ thầm: cũng chỉ có cô ngốc này mới tin mấy lời ma quỷ của người đàn bà
đó!
…
Khác với những gia đình khác, ở nhà họ Lạc, hễ đến lễ Tết hay có khách tới
chơi, Lạc Chính Khanh nhất định sẽ tự tay vào bếp, trái lại Hàn Như thì chưa
bao giờ bén mảng tới đó.
Khi Tô Niệm Niệm bước vào bếp, Lạc Chính Khanh đang đứng trước thớt làm
cá. Công việc này giờ ngày nào cô cũng làm, nên liền muốn phụ một tay: “Bố,
để con làm cho ạ”
Nghe tiếng cô, Lạc Chính Khanh ngẩng đầu lên, trên gương mặt vốn nghiêm
nghị thường ngày dường như hiện ra thêm một chút ý cười: “Không cần đâu,
con ra ngoài trò chuyện với mọi người đi”
So với việc ra phòng khách nói chuyện, Tô Niệm Niệm càng thích ở trong bếp
hơn. Cô cầm lấy cái rổ rau bên cạnh, chủ động bẻ đậu que.
Lạc Chính Khanh thấy vậy cũng không ngăn cản nữa.
Phòng khách vang lên tiếng cười nói rộn ràng, nhưng hai người trong bếp đều
không mấy để tâm.
nien-dai/chuong-16-dong-sang-1.html]
Tô Niệm Niệm cúi đầu, tay bẻ đậu que, tâm trí đã sớm bay đi đâu mất.
Theo nội dung trong sách, bởi vì kiếp trước nguyên chủ dan díu với Sở Từ,
khiến Lạc Uyển Uyển uống thuốc trừ sâu tự sát mà chết, nên sau khi trọng
sinh, với tư cách là anh nuôi, Lạc Thừa mới chiếm thế thượng phong, nhanh
chóng đưa nguyên chủ vào tù.
Cũng chính vì vậy mà nữ chính trong sách kiếp này mới có thể sống yên ổn,
hạnh phúc thuận lợi…
Trước đây, Tô Niệm Niệm chỉ xem những tình tiết ấy như một câu chuyện.
Nhưng hôm nay, khi tận mắt nhìn thấy Sở Từ, cô mới nhận ra rằng với những
người khác, đó đều là những chuyện đã thật sự xảy ra. Cô không thể tiếp tục
coi tất cả chỉ là hư cấu nữa.
Nghĩ đến việc chẳng bao lâu nữa Lạc Thừa sẽ trọng sinh, cô chỉ cảm thấy đau
cả đầu.
Hơn nữa, tên đàn ông Sở Từ kia đúng là quá cặn bã. Cùng là phụ nữ, cô tự thấy
mình có trách nhiệm phải nhắc nhở nữ chính một tiếng.
Vì mải suy nghĩ, Tô Niệm Niệm không hề phát hiện có người bước vào bếp.
Lạc Chính Khanh thấy con trai đã về, liếc nhìn Tô Niệm Niệm đang làm việc,
liền chủ động nhường không gian cho đôi vợ chồng trẻ bồi dưỡng tình cảm.
Ông không nói gì, đặt con dao xuống rồi rời khỏi bếp.
Trong nhà này, hễ có thời gian rảnh là Lạc Thừa đều vào bếp phụ giúp. Khi
thấy Tô Niệm Niệm cũng ở đó, ánh mắt anh khẽ dừng lại, theo bản năng muốn
quay người đi, nhưng lại phát hiện cha mình đã để lại hai con cá chưa làm
xong cho anh. Không còn cách nào khác, anh đành cắn răng bước tới bàn
bếp tiếp tục xử lý.
Thế nhưng ánh mắt lại vô thức liếc sang một bên, dừng lại trên những ngón
tay thon dài của cô.
Trong gian bếp yên tĩnh, hai người ai làm việc nấy, hiếm hoi có được một
khoảnh khắc hòa hợp như vậy.
Ngay khi Tô Niệm Niệm sắp bẻ một cọng đậu thành tám khúc, Lạc Thừa cuối
cùng cũng không nhịn được, khẽ ho một tiếng:
“Trong nhà làm món đậu hầm, không phải đậu xào”
Lúc này, trong đầu Tô Niệm Niệm toàn là cốt truyện trong sách và Lạc Thừa.
Đột nhiên nghe thấy giọng nói của chính người trong cuộc, cô còn tưởng mình
bị ảo giác, ngẩng đầu lên đầy nghi hoặc, ánh mắt vừa khéo chạm phải cái nhìn
của anh.
“Anh về rồi à?”
Chẳng phải anh đang đi làm nhiệm vụ sao?
Lạc Thừa nói cho cô biết nhiệm vụ đã bị hủy. Vừa nghe xong, khóe miệng
Tô Niệm Niệm lập tức cong lên:
“Thật tốt quá!”
Niềm vui trong mắt cô lấp lánh như ánh sao, Lạc Thừa siết chặt con dao
trong tay, khẽ chớp mắt rồi không nói thêm gì.
Biết tính anh vốn trầm lặng, Tô Niệm Niệm cũng không cố tìm chuyện để nói,
nhưng trong lòng lại không nhịn được khe khẽ ngân nga giai điệu vui vẻ. Thần
sắc rạng rỡ ấy, chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra tâm trạng cô đang rất tốt.
Ánh mắt Lạc Thừa vẫn lặng lẽ dừng trên người cô. Không hiểu vì sao, trong
lòng anh lại nảy sinh một ảo giác rằng, trong tim cô, mình dường như vô cùng
quan trọng…